Chương 57

Lần đầu cùng năm người bạn này ăn cơm ngoài là ngày nhập học lớp 10, khi đó vẫn chưa quen thân lắm, còn hơi ngượng ngùng, thời gian trôi qua quá nhanh, chưa đến hai năm, Tần Bạch đã quen thuộc với họ, ở bên Thẩm Minh Hiên, họ kết thúc kỳ thi đại học, nhưng vẫn là đàn anh đàn chị nhiệt tình, dễ thương như hai năm trước.

Đêm nay, chúc họ tương lai tốt đẹp hơn.

Thẩm Minh Hiên uống hơi nhiều, trên đường về như đứa trẻ kéo Tần Bạch lảm nhảm.

“Anh thích em quá.”

“Sao em dễ thương thế.”

“Em để ý anh một chút đi.”

“Được ở bên em thật tốt.”

“Chúng ta phải luôn ở bên nhau.”

“Nói em thích anh đi.”

“Anh yêu em.”

“Vậy hôn một cái đi.”

“Không, anh uống nhiều quá rồi.”

“Nhưng em không uống mà, em vẫn ngọt ngào.”

“Anh uống rượu thì không phải là bạn trai tốt của em nữa à.”

Chụt…

Cuối cùng, Thẩm Minh Hiên cũng hài lòng, rồi bắt đầu một nụ hôn mới.

Đó là một mùa hè rất nóng, trường theo lệ mời các anh chị khóa trước mới tốt nghiệp về để làm buổi động viên thi đại học.

Thủ khoa khối tự nhiên Thẩm Minh Hiên đứng trên bục giảng trong hội trường, nói vài lời động viên các em khóa dưới, quay đầu về phía Tần Bạch, đột nhiên mỉm cười.

Các học sinh lớp 12 dưới khán đài cảm nhận được sự tấn công từ nhan sắc của đàn anh ưu tú.

Sau buổi động viên, Thẩm Minh Hiên tiễn Tần Bạch về lớp, trong tay ôm một thùng bút Pilot P-500, khoảng chừng một trăm cây.

Thẩm Minh Hiên: “Học sinh khối Văn, đàn anh không có gì để tặng, chỉ hy vọng các em học tốt.”

Tần Bạch nhận món quà từ đàn anh, “Cái này sao dùng hết được chứ.”

“Sẽ hết mà.”

Thẩm Minh Hiên xoa đầu Tần Bạch, “Cố lên nhé, anh chờ em ở đại học Y.”

“Ừm!”

Bắt đầu lớp 12, lớp 3 đổi giáo viên Văn, có lẽ vì kết quả thi đại học của lớp chuyên văn khóa trước khá tốt, trường đột nhiên coi trọng lớp chuyên văn, điều giáo viên Văn từng dạy lớp tự nhiên sang lớp chuyên văn.

Tần Bạch có chút ấn tượng với giáo viên này, Thẩm Minh Hiên và Cố Như Sơ đều từng học cô, quả thật là một giáo viên giỏi, đặc điểm lớn nhất là giao rất nhiều bài tập.

Khi các bạn trong lớp 3 liên tục một tuần mỗi ngày đều phải làm bài tập Văn hơn một tiếng rưỡi, Lý Đông và Hồ Thoa nằm úp mặt trên bàn trước giờ tự học buổi tối, không muốn nhúc nhích, như hai con cá muối đột nhiên mất hết ước mơ.

Mặt Diệp Hoan Nhan không biểu cảm, lấy vở ra bắt đầu chép bài, sử dụng tiết Toán và Anh để làm xong các bài tập khác, không hề sợ hãi.

Tần Bạch và Lộ Chi Dao khá bình tĩnh, nhưng vẫn buồn bã, bắt đầu làm bài tập hôm nay.

Thật ra bài tập không nhiều, chỉ là chép mấy chục từ và phiên âm, tra nghĩa của mười thành ngữ và đặt câu, chép một bài văn.

Nội dung bài tập cấp tiểu học, nhưng rất tốn thời gian, buổi tự học hai tiếng, hơn một nửa thời gian đã dành cho việc này, thật khổ sở, phản ánh với giáo viên nhưng cô lại giả vờ ngơ ngác: “Bài tập thế này nhiều lắm à!”