Chương 50

Cuối cùng cậu bé đậu vào Thanh Hoa…

Diệp Hoan Nhan: “Văn khó quá, mình muốn về nhà…”

TvT

Lý Đông: “Có phải nếu mình nghịch ngợm hơn thì có thể đậu vào Thanh Hoa không, lần sau mình sẽ trượt cả môn Toán nữa nhé!”

Tần Bạch và Lộ Chi Dao: “Cậu im đi!”

Chớp mắt đã đến thứ sáu, tiết học cuối là môn Chính trị, giáo viên vẫn đang giảng về tự do, bình đẳng, công lý và pháp trị.

Tần Bạch nhận được mảnh giấy từ Diệp Hoan Nhan.

Diệp Hoan Nhan: Muốn tự do không? (hãy chuyền giấy theo chiều kim đồng hồ)

Tần Bạch: Cái gì thế?

Lộ Chi Dao: Muốn! Muốn muốn!

Lý Đông: Thoải mái đi, ngay cả khi cả ngày đều là tiết Toán cũng sẽ rất tự do~

Hồ Toan: Muốn, cơ thể mình đã bị vắt kiệt, hu hu hu…

Diệp Hoan Nhan: Đi ăn xiên nướng không, cổng đông đại học Y!

Tần Bạch: Đi!

Lộ Chi Dao: Đi!

Lý Đông: Đi!

Hồ Toan: Đi!

Vì vậy nửa sau tiết học, giáo viên Chính trị ngạc nhiên khi thấy năm người ở góc lớp sau lắng nghe bài giảng đầy hào hứng.

Đúng là một nhóm học sinh yêu học, giáo viên Chính trị nghĩ vậy.

Cổng đông đại học Y là một con phố ẩm thực, có nhiều món ăn, giá rẻ lại sạch sẽ.

Năm học sinh cấp 3 thành công đến quán xiên nướng trước giờ cao điểm buổi tối.

Trong lúc chờ món ăn, họ thấy Lý Đông và Hồ Thoa lấy ra vài gói sốt mè từ trong cặp sách chia cho họ.

Tần Bạch đang pha nước chấm dầu mè, không biết phải làm gì.

Lộ Chi Dao: “Lúc nào các cậu cũng mang theo sốt mè à?”

Lý Đông: “Không phải, lần trước đi ăn lẩu, thấy ngon quá.”

Hồ Toan: “Rồi cậu ấy quyến rũ chị phục vụ để xin mấy gói.”

Lúc này xiên nướng đã được mang lên, “Sốt mè ngon quá, cho mình thêm một gói.”

Diệp Hoan Nhan nói với gương mặt bình thản.

Giáo viên Mỹ thuật nghỉ ốm liền mấy tuần, cuối cùng cũng trở lại dạy.

Bài tập lớp là vẽ một bức tranh phác thảo, hình cầu.

Họa sĩ nhỏ Lý Đông hoàn thành bức vẽ trong mười phút, trong khi Hồ Thoa ngồi sau lưng còn đang nghĩ có nên mượn một cái compa, vẽ hình tròn thành khoai tây chiên, thật sự là hết cứu rồi, lại là khoai tây chiên hình elip.

Lý Đông hài lòng ngắm tác phẩm của mình, rồi bị Hồ Thoa từ phía sau ôm chặt, trong mắt ba cô gái bên cạnh thì lại giống backhug…

Chỉ thấy Hồ Thoa cao 1m9 cố gắng như chú chim nhỏ ôm lấy Lý Đông từ phía sau, cọ vào cổ anh, thì thầm bên tai…

Sự thật là gì không ai quan tâm, dù sao Hồ Thoa cũng đã có được bức phác thảo do họa sĩ Lý Đông tự tay vẽ, với một con búp bê phiên bản Q-ver của chính Hồ Thoa vẽ ra trong 3 phút trước khi tan học..

Hồ Thoa cười ngốc nghếch như một đứa trẻ 1m9.

Trong giờ thể dục, bầu trời đang nắng bỗng đổ mưa to.

Lý Đông: “Mình đoán là tiết Toán.”

Diệp Hoan Nhan: “Chắc là Văn, Xuất Sư Biểu khó quá mình không đọc được! Chỉ là đọc không hiểu!”

Tần Bạch: “Bình tĩnh, cũng có thể là tiếng Anh.”

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, giáo viên Thể dục bước vào lớp.