Ba mẹ lại đi vắng, Tần Bạch nói với anh ngày mai mới về, kể khổ trên WeChat cô cũng không trả lời, tám phần là đang trên máy bay.
Cô đơn quá, chán muốn chết.
Chuông cửa đột nhiên reo, làm White cáu kỉnh giơ vuốt cào rách áo anh…
Thủ phạm đã lẻn ra cửa, ngoan ngoãn ngồi chờ mở cửa.
Thẩm Minh Hiên cũng lười thay đồ, dù sao giờ này không phải giao hàng thì là giao đồ ăn, không cần quan tâm hình tượng.
Mở cửa ra, một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương lao vào lòng anh, cái ôm đã lâu không gặp làm anh suýt muốn khóc.
Anh đè Tần Bạch vào cửa, hôn đến khi thở hổn hển mới dừng lại.
Gần một tháng không gặp, Tần Bạch gầy đi một chút, tóc dài hơn, da vẫn rất trắng, dường như còn cao thêm chút nữa.
Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, ánh sáng trong mắt khiến anh muốn hôn thêm nữa, giờ đây lại hào hứng lấy quà từ túi ra cho anh.
Cà vạt, bút máy, khuy măng sét, áo thun, còn có nước hoa?
Thấy có bạn gái thật tuyệt, đi chơi còn mang về nhiều quà cho anh, đột nhiên thấy hơn một tháng học cũng không mệt lắm, lát nữa anh phải khoe với Hứa Triết, để cho cậu ta ghen tị.
Tần Bạch kéo vạt áo bị White cào rách, lấy áo thun mua cho Thẩm Minh Hiên ra bảo anh thử, Thẩm Minh Hiên quyết định trêu cô, liền cởϊ áσ ngay trước mặt cô, quả nhiên thấy Tần Bạch lập tức không tự nhiên, ánh mắt bắt đầu trốn tránh.
Anh cười khẽ, “Nhìn đi, có thu tiền đâu mà tránh.”
Quả nhiên Tần Bạch không tránh nữa, nhìn thẳng vào cơ bụng anh, còn đưa tay sờ soạng, chọc chọc.
Lần này đến lượt anh ngượng.
Thẩm Minh Hiên thay áo thun, anh ít khi mặc màu đen, đột nhiên có cảm giác “cấm dục”.
Tần Bạch lấy cà vạt và khuy măng sét ra, hỏi một câu: “Anh có đồ vest không?”
Thẩm Minh Hiên nhìn ánh mắt mong chờ của Tần Bạch, vuốt ve tai cô, chủ động đề nghị đi thay đồ vest cho cô xem.
Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng ở nhà anh có vài bộ vest, anh biết Tần Bạch thích nhất là phong cách tinh anh phối hợp với màu đen, liền thay một bộ vest đen, cố ý không thắt cà vạt cũng không đeo khuy măng sét.
Thay xong đồ bước ra, Tần Bạch ngồi trên ghế ghế võng của anh, White nũng nịu bên cạnh cô, hai chân đặt lên bụng cô, rồi đi lên phía trên, như đang ấn vào hai cái bánh bao lớn.
Gần đây anh càng ngày càng hối hận vì nuôi con mèo này, không chỉ phải cung phụng nó như tổ tiên, mà còn luôn cướp đi lợi ích của anh.
White chơi với Tần Bạch vui vẻ, đột nhiên bị một lực lượng ác quỷ ném sang một bên, nhờ kỹ năng xuất sắc mà đáp đất an toàn, phát hiện anh Thẩm Minh Hiên nhìn mình không có thiện cảm, hơn nữa đây không phải lần đầu bị ném như vậy, lần trước còn bị vứt ở cửa.
Luôn cảm thấy Thẩm Minh Hiên như có thù với mình.
Không nên vậy chứ, vì tôi là một bé mèo.
Đối diện với White là một gương mặt, với Tần Bạch lại là một gương mặt khác.