Chương 37

Cho đến khi một tiếng ho nhẹ làm gián đoạn, một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn hơi quen, đôi mắt đào hoa, răng nanh nhỏ và chân dài, diện bộ áo khoác da màu đen, tỏa ra một khí chất rất uy nghi.

Thẩm Minh Hiên thấy người tới thì cau mày, sau đó vòng tay qua eo Tần Bạch giới thiệu hai bên.

Đó là anh họ của Thẩm Minh Hiên và Diệp Hoan Nhan, Diệp Tiếu Vũ.

Khi quay lại phòng, thấy Diệp Hoan Nhan, Tần Thầm và Lâm Mộ Viễn đều ở đó, là do Cố Như Sơ nói vị trí cho họ.

Trước đó không nói cho Tần Thâm biết chuyện Tần Bạch và Thẩm Minh Hiên ở bên nhau, nhưng rõ ràng Tần Thâm rất dễ chấp nhận, tự nhiên chấp nhận em rể họ này, chỉ quan tâm đến mối quan hệ thân thích giữa Thẩm Minh Hiên và anh em họ Diệp.

Mười người cùng đi ăn tối, báo cáo với ba mẹ sẽ đi đón năm mới cùng nhau, có ba ông anh lớn là Diệp, Lâm, Tần dẫn đầu, ba mẹ cũng yên tâm cho họ đi chơi.

Họ đến quảng trường của một trung tâm thương mại nổi tiếng, mặc dù là đêm đông lạnh lẽo, nhưng sự nhiệt tình đón năm mới của mọi người vẫn rất lớn, quảng trường chật kín người.

Vì vấn đề thời tiết, họ đến một quán cà phê có cửa sổ lớn, vị trí ở tầng ba vừa vặn có thể nhìn rõ các hoạt động trên quảng trường.

Trò chuyện một lúc, nhanh chóng đã đến hơn 11 giờ.

Đếm ngược đón năm mới…

Mười…

Chín…

Tám…

Bảy…

Sáu…

Năm…

Bốn…

Ba…

Hai…

Một…

Tiếng chuông đón năm mới vang lên, ngoài cửa sổ là pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc trên quảng trường, bên tai là giọng nói dễ nghe của Thẩm Minh Hiên, “Anh yêu em.”

Tần Bạch vùi đầu vào lòng Thẩm Minh Hiên, ôm chặt anh. Lúc mới bên nhau, cô chỉ thích vẻ ngoài của anh, lại chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nên không biết cách ứng xử trong tình yêu, nhưng hơn một tháng qua, sự quan tâm, dịu dàng và chăm sóc của Thẩm Minh Hiên đã làm cô say đắm. Đôi khi cô tự hỏi anh thích cô ở điểm gì, anh quá tốt, khiến Tần Bạch cảm thấy áy náy vì mình không đối xử tốt với anh như anh làm cho cô. Cô chỉ muốn ôm anh như thế này, từ năm cũ đến năm mới, cả những năm sau nữa.

Thẩm Minh Hiên cảm nhận được người trong lòng đang ôm chặt anh, anh hôn lên má Tần Bạch. Anh đã thầm thích Tần Bạch nhiều năm, tìm đủ mọi lý do để xuất hiện bên cô, nhưng lại không dám nói ra, sợ bị từ chối, càng sợ nếu bị từ chối, Tần Bạch sẽ vì thế mà tránh né anh. Tình cảm đó luôn giấu trong lòng, cho đến khi có cơ hội sống lại, anh không muốn lãng phí thời gian của hai người nữa, mạnh mẽ tỏ tình khiến Tần Bạch đồng ý, anh cũng hiểu lúc đầu Tần Bạch ở bên anh có chút miễn cưỡng, nên anh âm thầm đối xử tốt với cô. Đến bây giờ, rõ ràng Tần Bạch cũng rất thích anh. Từ năm cũ đến năm mới, cả những năm sau nữa, anh sẽ luôn ở bên cô, bảo vệ cô, yêu thương cô.

Chúc mừng năm mới, anh thích em.