Chương 20

Nhưng Lâm Mộ Viễn hoàn toàn không để ý, còn vui vẻ cùng Tần Thâm gọi món.

“Cho một nồi lẩu chín ngăn lớn.”

Lâm Mộ Viễn nói.

“Chọn nồi uyên ương đi, có vị cà chua.”

Thẩm Minh Hiên bất ngờ lên tiếng, còn thách thức Lâm Mộ Viễn: “Anh không biết em họ không ăn được cay à?”

Anh còn nhướng mày.

“Hừ, chỉ có cậu biết thôi.”

Lâm Mộ Viễn không cam lòng cãi lại, nhưng vẫn đổi thành nồi uyên ương.

Quán lẩu có cái tên rất kỳ lạ, gọi là “Túy Sinh Mộng Tử”. Nội thất quán theo phong cách cổ kính, nghe nói rượu ở đây đều do chủ quán tự nấu, nhưng trong nhóm có bốn người vị thành niên, nên không thể thử rượu.

Nguyên liệu tươi ngon, nước lẩu chuẩn vị, Tần Bạch ăn rất vui vẻ.

Đối diện, Diệp Hoan Nhan được anh họ chăm sóc đến mức không cần tự gắp đồ, đĩa của cô ấy toàn là lá xách bò, Tần Bạch ghen tị một giây, rồi không thể tìm thấy miếng lá xách nào trong nồi cay.

Bên cạnh, Thẩm Minh Hiên dùng muôi vớt trong nồi lẩu cà chua, gắp miếng thịt và lá xách vào chén của Tần Bạch, “Ăn ít đồ nóng thôi, em xem trán em nổi mụn rồi.”

Trán Tần Bạch có một cái mụn nhỏ, nhưng vì da cô quá trắng, nên nhìn rất rõ. Nghe Thẩm Minh Hiên nói vậy, cô lập tức nói lại: “Có phải mụn mọc trên mặt anh đâu mà anh ý kiến?”

“Không không không.”

Thẩm Minh Hiên nhanh chóng phản bác, thật ra cô có mụn cũng đáng yêu, nghĩ đến còn ghen tị với cái mụn, nó có thể ở trên mặt Tần Bạch, cùng cô ăn uống và đi học.

Hừ, anh đang nghĩ cái gì vậy!

Cố Như Sơ đến ăn chực coi như cũng được hưởng lợi, không biết tại sao hôm nay mọi người đều thích nồi lẩu cà chua, một mình cô chiếm trọn nồi cay, ăn no đến quên mất trời đất.

Ăn xong, bốn người kia về nhà cũ, Tần Bạch và Thẩm Minh Hiên cùng về nhà.

Tháng mười, trời tối nhanh hơn, hàng cây ngân hạnh bên đường lớn, lá vàng rơi đầy đất, đạp lên lại có cảm giác ẩm mềm.

Vừa ăn lẩu nên Thẩm Minh Hiên thấy hơi nóng, cởϊ áσ khoác đồng phục nhét vào ba lô, bên trong chỉ mặc áo thun đen, kiểu đẹp trai của cậu thiếu niên mười mấy tuổi, trên đường thu hút không ít ánh nhìn.

Tần Bạch được anh bảo vệ đi phía trong vỉa hè, quay đầu là thấy sống mũi cao của anh, trên mặt vẫn có lúm đồng tiền chưa biến mất. Xe cộ tấp nập trên đường, khuôn mặt anh dưới ánh đèn đường trông thật dịu dàng, bỗng quay người, ánh mắt còn sáng hơn cả đèn đường, “Em có muốn gặp em trai tôi không?”

Em trai Thẩm Minh Hiên là một con mèo Angora Thổ Nhĩ Kỳ, lông trắng mịn, mắt một xanh lá một xanh biển, mới ba tháng tuổi, nhỏ xíu. Anh họ tốn rất nhiều công sức mới có được, còn đưa về nước, mới có cảnh anh giao dịch mèo với Diệp Hoan Nhan ở quán cà phê mèo hôm đó.

“À, được.”

Tần Bạch luôn muốn nuôi mèo, nhưng bận học, ba mẹ lại không quá đáng tin, chỉ có lòng muốn vuốt lông mèo.

“Vậy sáng mai chín giờ gặp ở đình trong khu dân cư của em nhé, tôi đợi em.”