Khi mua chai nước về một lần nữa, cô để trên bàn Kỷ Ngôn Thiên rồi ngồi về chỗ.
Chưa ngồi ấm ghế thì anh lại đạp ghế.
Bạch Giai kiềm chế cơn giận, giọng điệu nhẹ nhàng hết sức: “Có chuyện gì nữa vậy?”
Mặt Kỷ Ngôn Thiên tỉnh bơ nói: “Tôi không muốn uống nước lọc nữa, tôi muốn uống nước ngọt cơ.”
Cô đứng dậy đập hai tay xuống bàn anh: “Cậu uống nước ngọt gì?”
“Nước cam.”
“Lạnh hay không lạnh?”
“Lạnh.”
“Chai tròn hay chai vuông?”
“Chai tròn đi.”
“Nước cam màu nhạt hay màu đậm?”
“Màu nhạt.”
“Nhiều đường hay ít đường?”
“Ít đường.”
“Ít ga hay nhiều ga?”
“Nhiều đi.”
Bạch Giai nghiến răng nói: “Được, tôi đi mua cho cậu.”
Sau khi Bạch Giai ra khỏi lớp, Lăng Xuyên tò mò hỏi Kỷ Ngôn Thiên: “Hôm nay, hai người bị làm sao thế?”
“Bạch Tiểu Giai cậu ấy thích mình, nguyện làm mọi thứ vì mình.”
Lăng Xuyên khó hiểu: “Sao mình thấy cậu ấy muốn băm cậu thành băm mảnh vậy.”
Kỷ Ngôn Thiên liếc cậu ta, Lăng Xuyên liền im miệng.
Lúc Bạch Giai về lớp, cô có bê một thùng giấy. Cô bê cái thùng ấy lên bàn của Kỷ Ngôn Thiên đập “phịch” một cái.
Cô nói: “Trong đây có tất cả các loại nước từ nước lọc cho đến nước ngọt rồi đến sữa, vị gì cũng có, nóng hay lạnh hay không lạnh gì cũng có, ít đường không đường hay nhiều đường gì cũng có hết. Những thứ này tôi mời cậu uống. Cậu uống hết cho nổ bụng cậu ra luôn đi. Người gì đâu mà phiền với chả phức.”
Kỷ Ngôn Thiên tức cũng chẳng làm gì được cô.
Đến cuối giờ, thầy Sở nghiêm túc nhắc nhở: “Ngày mai và ngày kia sẽ thi đầu kỳ một, các em chuẩn bị đồ dùng kĩ càng, các em phải nhớ kỹ số báo danh và phòng thi đấy. Mai đến sớm một chút, không sát giờ thi đến sẽ hoảng đấy.”
Buổi chiều được nghỉ, Bạch Giai ôm gấu bông ngủ thẳng đến tối luôn.
Xong khi ăn cơm xong, cô mở sách vở ra đọc qua. Mấy cái này cô đã học trước khi nghỉ hè rồi.
Đọc được một lúc thấy chán quá, nằm trên giường thì cũng không ngủ được. Bởi vì trưa ngủ quá nhiều rồi nên bây giờ mới không buồn ngủ.
Tự nhiên cô thấy tiếng nước, phòng cô thì không có rồi chỉ có một khả năng là phòng cảu Kỷ Ngôn Thiên. Chắc hẳn là anh đang tắm.
Cô cười gian xảo.
Kỷ Ngôn Thiên ngươi đợi đấy cho ta!
Ha ha ha!
Một mình cười ngặt nghẽo như một đứa thần kinh.
Cô choàng cái chăn mỏng màu trắng ra bên ngoài, cô bỏ nịt thả tóc ra, một mái tóc suôn mượt dài đến hông cô.
Cô muốn doạ ma Kỷ Ngôn Thiên cũng chẳng dùng đến tóc giả làm gì. Tóc cô đủ dài có thể che khuất khuôn mặt.
Cô đi vào phòng anh, chỉ cần anh đi ra một phát cô sẽ nhảy ra doạ anh.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh anh bị doạ cho đến sợ thôi là không nhịn được cười thầm. Chắc lúc anh sẽ mất mặt lắm. Thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ.
Cửa phòng tắm mở ra, Kỷ Ngôn Thiên bước ra ngoài vừa đi vừa lau tóc.
Bạch Giai sắp đến liền nhảy ra: “Hù.”
Cảnh tượng im lặng đến đáng sợ. Tại sao Kỷ Ngôn Thiên lại không sợ nhỉ?
Anh chỉ đứng đấy nhìn cô như một đứa thiểu năng.
Cô chán nản, vén tóc lên, vứt chăn sang một bên, nằm bẹp trên giường của Kỷ Ngôn Thiên.
Lần này người mất mặt là cô, đã giả ma rồi nhưng người ta lại không sợ, chỉ đứng nhìn diễn trò nữa chứ.
Kỷ Ngôn Thiên đi đến chiếc gương, vuốt vuốt tóc hỏi cô: “Giường ở phòng cậu cũng có mà, sao không về phòng mà nằm.”
“Cậu thích ở đâu là quyền của tôi.” Bạch Giai ngang bướng nói.
“Đây là phòng tôi. Cậu không có quyền.”
Bạch Giai mặt dày ôm cái giường: “Mặc kệ cậu. Tôi cứ ôm cái giường. Có giỏi cậu khiêng cả giường này về phòng tôi đi.”
Anh khó hiểu nhìn cô: “Bê một mình cậu là đủ. Không cần bê thêm cái giường làm gì cả.”
Khoảng mấy tiếng sau, Bạch Giai nhất quyết không chịu về phòng, cứ dai như đỉa bám vào thành giường không buông, Kỷ Ngôn Thiên cũng hết cách.
“Cậu ngủ ở đây đi. Tôi sang cậu ngủ.”
Bạch Giai gian trá vẫy tay anh: “Cứ tự nhiên nha.”
Phòng anh đúng là sạch sẽ, ngăn nắp, nhưng phòng lại quá quạnh hiu toàn đen với xám.
Anh ngoại trừ học dốt, trốn học, nghịch ngợm, phá phách. Hình như chẳng có điểm nào để chê thì phải.
Cô mở tủ quần áo của anh ra, toàn là màu đen duy chỉ có bộ đồng phục là màu trắng.
Bạch Giai vươn tay lấy một cái áo sơ mi màu đen, màu nước giặt thoang thoảng mũi cô.
Cô mặc thử thấy khá hợp với mình. Da cô đã trắng nên mặc áo màu đen, da cô như phát sáng vậy.
Cô cứ nhún nhẩy tạo dáng trước gương. Cô có ý định hay lấy trộm cái áo này của anh nhỉ.
Khác với Bạch Giai bên này muốn làm gì thì làm, Kỷ Ngôn Thiên đi vào phòng cô mà muốn trầm cảm.
Quần áo chất thành một đống. Sách vở trên bàn mỗi nơi một cuốn. Bút chì thước kẻ rơi đầy xuống dưới đất.
Bây giờ, anh mới biết tại sao cô lại thoải mái cho anh vào phòng mình rồi. Căn bản cái phòng này không phải để ở.
Khắp nơi, chỗ nào cũng có đồ vương vãi. Anh đến chỗ giường gấp quần áo trước, đồ nào ra đồ đó. Đến khi gấp đồ lót, màu trắng tinh khiết. Làm lại anh nhớ đến đêm mộng xuân.
Kỷ Ngôn Thiên giật mình, nhanh chóng gấp. Đồ nào ra đồ đó, anh cho từng quần áo vào ngăn tủ riêng.
Dọn dẹp xong mọi thứ, anh nằm trên giường thở một hơi.
Mệt sắp chết rồi. Phòng cô quá bừa bộn. Anh phải mất hơn một tiếng mới dọn xong phòng cho cô.