Chương 31

Sở Tinh Hà ngủ một giấc tới tận chiều. Lúc cậu tỉnh lại, rèm phòng ngủ khép kín nhưng vẫn có thể thấy ánh sáng le lói lọt vào, nhuộm đẫm căn phòng trong một vẻ dịu dàng nhè nhẹ.

Cậu nghiêng người đưa lưng về phía Nam Dã, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh từ đằng sau bao bọc lấy mình. Cảm giác hạnh phúc khó tả lặng lẽ lan tràn nơi l*иg ngực.

Sợ chạm tới miệng vết thương trên vai Nam Dã, động tác xoay người của Sở Tinh Hà rất cẩn thận.

“Tỉnh rồi?” Nam Dã mở miệng trước. Lúc nói chuyện, anh rũ mắt nhìn Sở Tinh Hà, cánh tay ôm chặt cậu, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Ừ.” Giọng Sở Tinh Hà khàn đến khó có thể nghe rõ, ngay chính bản thân cậu cũng có chút kinh ngạc.

Cậu mất tự nhiên hắng giọng rồi mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn hai giờ.”

“Đã chiều rồi á?!” Sở Tinh Hà ngạc nhiên không thôi, muốn bò dậy nhìn thời gian trên điện thoại nhưng lại bị cơn đau nhức nơi hông đánh bại. Cậu rên lên một tiếng ngã trở về trên gối.

Nam Dã xoa đầu cậu, dịu dàng dỗ: “Chầm chậm thôi. Em muốn gì để tôi lấy cho.”

Sở Tinh Hà thấy hơi mất mặt, vùi đầu ghé vào trên gối nói nhỏ: “Di động.”



Nam Dã vươn người qua cầm lấy di động trên tủ đầu giường đưa cho cậu.

Sở Tinh Hà mở khóa màn hình xem thời gian, quả thực đã hơn hai giờ chiều.

Cậu ném điện thoại qua một bên, nhỏ giọng nói thầm: “Sao em ngủ lâu vậy được…”

Nam Dã trầm mặc một lát, nói: “Có thể là vì quá mệt mỏi.”

Sở Tinh Hà cảm thấy lời này có ẩn ý, quay đầu đánh giá Nam Dã một lát, cho ra kết luận: “Anh rất tự mãn nhỉ.”

Nam Dã nhướng mày cười, “Có à?”

“Có.”

Sở Tinh Hà nhìn Nam Dã. Đối diện với cặp mắt thâm thúy đen như mực kia, cậu bỗng nhớ lại lúc động tình anh hung dữ cỡ nào, mạnh mẽ ra sao.

Nghĩ một hồi tai liền ửng hồng, lại nhịn không được bồi thêm một câu: “Nhưng mà… Anh đúng là có tư cách để tự mãn.”

Lời này nghe thật mát lòng mát dạ.

Nam Dã ôm Sở Tinh Hà càng chặt, cười nói: “Cảm ơn đã khen.”



Sở Tinh Hà liếc anh một cái, trong lời chứa ẩn ý: “Cảm ơn ai đã khen cơ?”

Trước khi trả lời, Nam Dã cân nhắc một lát rồi đột nhiên nhanh trí, hiểu ngay ý Sở Tinh Hà.

“Cảm ơn bạn trai đã khen.” Anh nói, cúi đầu lên hôn trán bạn trai.

Sở Tinh Hà ôm lại anh, vừa lòng nói: “Vậy mới phải chứ.”

Sắc trời ngoài cửa sổ sáng sủa. Có chim sẻ từ xa bay tới, dừng lại trên ban công, tò mò nhìn vào trong phòng.

Mà trong phòng lại là năm tháng tĩnh hảo.

Trong tiếng chim kêu véo von, đôi người yêu ôm lấy nhau.

————————

Ba tháng sau, Nam Dã xin từ chức.

Sở Tinh Hà mất đi một tài xế, nhưng lại có được một người bạn trai với thân phận càng thêm thuần túy.