Sở Tinh Hà ngẩn ngơ, nhất thời không dám xác định “thích” của Nam Dã rốt cuộc có phải là “thích” mà cậu hiểu hay không.
Cậu muốn hỏi nhưng lòng còn khϊếp đảm, lại không dám mở miệng.
Nam Dã thấy cậu trầm mặc, lại giải thích: “Vì thích em nên không thể trông thấy em bị thương. Tôi nói vậy, em có hiểu không?”
Lời đều đã nói tới mức này, nếu vẫn không hiểu thì đúng là hết nói nổi.
Sở Tinh Hà nhẹ nhàng gật đầu, nhớ tới lời trước kia của Nam Dã, mở miệng hỏi: “Trước đó anh hỏi em là muốn theo đuổi hay chơi đùa với anh. Lúc ấy em không trả lời là vì cảm thấy không cần thiết. Em không đùa giỡn, em là nghiêm túc. Vậy còn anh, anh nói thích em cũng là nghiêm túc ư?”
Nam Dã nhìn cậu nói: “Tôi không lấy cảm tình ra làm trò đùa.”
Sở Tinh Hà hỏi: “Anh có thể chứng minh không?”
“Chứng minh như thế nào?”
“Như thế này.” Cậu nói, đầu ngẩng lên đặt một cái hôn thật nhẹ nơi khóe môi Nam Dã.
Hô hấp Nam Dã cứng lại, cả người đều căng thẳng theo bản năng.
Sở Tinh Hà không hôn lâu, chỉ chạm nhẹ trong hai giây ngắn ngủi liền rời đi.
Nhưng ánh mắt cậu vẫn dừng lại trên môi Nam Dã, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Giờ tới lượt anh.”
Nam Dã cười một tiếng, trong lời nói hiếm khi mang theo mấy phần khoe khoang: “Cái trình độ này của em thì chứng minh được gì chứ?”
Sở Tinh Hà nhướng mày, “Anh có ý gì?”
“Ý tôi là, phải chứng minh như thế này này.”
Nam Dã nói xong liền giữ lấy gáy Sở Tinh Hà, cúi đầu dùng sức hôn xuống.
Đây là một nụ hôn hoàn toàn vượt quá mọi tưởng tượng.
Người bình tĩnh khắc chế như Nam Dã lúc hôn lại như cô lang trên thảo nguyên, lộ ra khí thế tàn nhẫn.
Anh không thỏa mãn với cái chạm nhẹ lướt qua mà dùng sức khai mở hai cánh môi Sở Tinh Hà, cùng cậu dây dưa một chỗ.
Tiếng nước vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh, quả thực xấu hổ tới không dám nghe.
Sở Tinh Hà cảm thấy thẹn thùng. Tim đập nhanh như muốn nổ tung nhưng đôi tay lại theo bản nắng bám chặt lấy Nam Dã, hận không thể tan vào trong cốt nhục người ấy.
Không biết từ khi nào cậu đã từ ngồi biến thành nằm ngửa. Sô pha mềm mại mà rộng rãi, cực kỳ bao dung tiếp nhận hai người đàn ông trưởng thành.
Chờ tới khi cậu lấy lại tinh thần, Nam Dã đã cúi đầu, không nặng không nhẹ mà gặm cắn yết hầu cậu.
Xúc động nháy mắt nghiền qua toàn thân.
Sở Tinh Hà khó nén xao động. Chiếc cằm ngửa cao. Ngón tay dùng sức bám vào thành sô pha. Đầu ngón tay trắng bệch.
Nhưng cậu vẫn còn giữ một tia lý trí để nhắc anh rằng hiện tại không đúng thời điểm.
Cậu mở hai mắt mê mang, nhìn mái tóc đen nhánh của Nam Dã, nhẹ giọng nói: “Hôm nay không được. Vai anh còn đang bị thương.”
Nam Dã hôn lên gáy cậu, khi cười khẽ, l*иg ngực nhẹ nhàng rung động chạm tới xương sườn cậu.
Kế tiếp, Nam Dã nắm lấy tay cậu, mười ngón giao nhau. Kéo hai tay cậu đè trên đỉnh đầu, anh khàn giọng nói: “Liên quan gì? Cũng có dùng tới vai đâu.”
Sở Tinh Hà hé mắt, dưới sự khống chế cường thế của Nam Dã mà thấy được du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của người đàn ông.
Lửa vừa châm liền cháy.
……
Đến cuối cùng, Sở Tinh Hà được Nam Dã ôm đi tắm.
Trước khi mất ý thức, trong đầu cậu mơ hồ hiện lên hai ý niệm —
Một là Nam Dã quá mạnh.
Hai là bả vai Nam Dã không được để dính nước.