Chương 26

Nam Dã chưa từng nghĩ tới, lý do khiến cậu con Trời này ủ rũ không vui lại là vì mình.

Đầu ngón tay anh dừng lại, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Sở Tinh Hà. Khoảnh khắc bốn mắt gặp nhau, anh bỗng có một loại xúc động xa lạ.

Sự chân thành của một lãng tử là đáng quý nhất.

Nam Dã nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Sở Tinh Hà, không rõ một người đàn ông kiệm lời lại trầm tính như mình đến tột cùng có chỗ nào đáng để yêu thích.

Tâm tình trong l*иg ngực như muốn gợn sóng.

Nam Dã kìm nén hồi lâu, cuối cùng vẫn không có cách nào khắc chế khao khát nơi đáy lòng, liền thấp giọng dỗ dành: “Đừng buồn vì chuyện này, tôi có thể đợi cho tới khi cậu khỏe lại.”

Sở Tinh Hà “Ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn anh trong trẻo, u sầu nơi đáy lòng cũng tan đi phân nửa.

Cậu vốn nghĩ Nam Dã có thể mở miệng dỗ dành cậu đã là nhượng bộ lắm rồi.

Ai ngờ, ngày hôm sau khi Nam Dã tới tìm lại mang theo cả một chậu hoa.

Chậu hoa đỏ thắm, đất bên trong hãy còn ướŧ áŧ tươi mới.

Sở Tinh Hà nhìn cây thực vật vươn lên từ trong đất, nhìn đóa hoa được lá xanh tôn lên rực rỡ, cảm giác tim mình nhẹ bẫng, chui ra khỏi l*иg ngực bay về phía những đám may.



Mắt cậu mang cười nhìn Nam Dã, hỏi anh: “Tặng hoa hồng cho em là có ý gì đây?”

Ngón tay thon dài của Nam Dã gõ nhẹ hai cái lên thân chậu, không chút khách khí mà sửa lại: “Đây là hoa nguyệt quý.”

“...” Sở Tinh Hà không so đo với anh, đổi lại cách nói khác để hỏi, “Sao lại tặng hoa cho em?”

Nam Dã nhìn cậu, càng không biết lãng mạn mà nhấn mạnh: “Đây là một chậu hoa.”

Sở Tinh Hà cười đến mặt mày cong cong.

Xuyên qua đôi mắt cười này, cậu mơ hồ thấy màu hồng trên tai người đàn ông mạnh miệng nào đó đang dần lan ra.

————————

Trải qua hai tuần khang phục, cánh tay bị thương của Sở Tinh Hà về cơ bản đã khôi phục được tám, chín phần mười.

Sau khi có thể tự lái xe, việc đầu tiên Sở Tinh Hà làm là thực hiện lời nói lúc trước.

Cậu lén gọi điện cho Nam Đường hỏi địa chỉ nhà bọn họ rồi mang theo hai bó hoa tươi mới mua, thẳng hướng nhà Nam Dã mà đến.

Sở dĩ là hai bó vì Nam Đường cũng có phần.

Cậu tặng Nam Đường một bó hoa bách hợp, sau khi vào cửa liền trao cho cô, nói: “Mừng em xuất viện! Bó hoa này tới muộn mất hai tuần nhưng vừa hay có thể mượn cơ hội này, chúc cho Đường Đường của chúng ta từ nay về sau sẽ luôn được khỏe mạnh.”



“Thơm quá, cảm ơn anh Tinh Hà!” Nam Đường rất thích hoa. Cô cúi đầu hít sâu vài hơi, cười đến là vui vẻ.

Sở Tinh Hà thầm cầu nguyện, hy vọng anh trai cô cũng có thể thích hoa như vậy.

Cậu đưa một bó hoa tươi khác cho Nam Dã, nhìn Nam Dã nhận lấy. Khuôn mặt anh tuấn trông rất hợp với hoa hồng.

Vừa rồi nói chuyện với Nam Đường, lời chúc phúc mở miệng là tuôn ào ào.

Nhưng hiện tại ở trước mặt Nam Dã, Sở Tinh Hà vốn khéo ăn khéo nói bỗng trở nên vụng về.

Cậu châm chước một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra lý do gì hợp lý, chỉ có thể qua loa nói với Nam Dã: “Tặng anh này.”

Nam Dã hỏi: “Sao lại tặng hoa cho tôi?”

Sở Tinh Hà nhấn mạnh: “Đây là hoa hồng đấy.”

Nam Dã cười, không phản bác, chỉ là cầm lên một cánh hoa bị bó lỏng lẻo, nhẹ nhàng vuốt ve.

Chẳng hiểu sao Sở Tinh Hà cảm thấy thứ Nam Dã vuốt ve dường như không phải là cánh hoa mà là trái tim vụng về đang rơi vào tình yêu kia của mình.

Vì vậy, cậu không thể khống chế được bản thân, ở ngay trước mặt Nam Đường thẳng thắn nói với Nam Dã: “Vì em thích anh đó.”