Cuối cùng Sở Tinh Hà vẫn ăn được cơm do Nam Dã nấu.
Thịt bò xào, trứng tráng ớt, mực xào cay, măng om, lại thêm một bát canh xương sườn rong biển.
Hai người, bốn món một canh. Bữa cơm này hương bay tứ phía, ra dáng ra hình.
Từ nhỏ Sở Tinh Hà đã được dạy “ăn không nói, ngủ không nói” nên lúc ăn thường không nói chuyện.
Nhưng sau khi gắp một đũa, cậu liền bắt đầu khen ngợi tới tấp:
“Nam Dã, tài nấu nướng của anh quá tốt luôn!”
“Thực sự rất ngon. Em hơi no rồi nhưng vẫn muốn ăn nữa…”
“Em từng ăn ở nhiều cửa hàng ẩm thực Hồ Nam rồi nhưng đồ anh nấu thì khác, đặc biệt có hương vị, không nói rõ được nhưng tóm lại là ngon!”
Sở Tinh Hà khen không dứt miệng, câu nào cũng phát ra từ nội tâm.
Thẳng đến khi Nam Dã nói: “Được rồi. Cậu cứ khen như vậy thì mai tôi lại phải nấu cơm cho cậu mất.”
Lúc này Sở Tinh Hà mới ngừng nghỉ.
Nam Dã bưng bát đĩa vào phòng bếp để rửa.
Sở Tinh Hà tựa vào trên cửa ngắm thân cảnh cao gầy rắn rỏi của Nam Dã. Lúc này cậu mới bất giác nhớ tới, Nam Đường nói anh mình thích được người khác khen nấu ăn ngon.
Cậu im lặng một lát, cuối cùng không nhịn được mà hỏi Nam Dã: “Em thích đồ anh nấu, anh có vui không?”
Động tác trên tay Nam Dã không dừng lại, cũng không quay đầu nhìn cậu mà chỉ đáp: “Rất vui.”
Sở Tinh Hà gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Cậu nói xong mới thấy lời này không thích hợp cho lắm, cứ như vì để Nam Dã vui nên mình mới cố ăn cho xong bữa cơm này vậy.
Đúng lúc này, Nam Dã ngoái đầu nhìn về phía cậu.
Lòng Sở Tinh Hà căng thẳng, vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, ý em không phải thế! Em cũng vui, chỉ là muốn biết anh có vui hay không thôi…”
Đáy mắt Nam Dã hiện lên ý cười nhàn nhạt, thấp giọng nói: “Biết, tôi không hiểu lầm.”
Dứt lời, anh lại dời tầm mắt, tiếp tục rửa sạch bọt xà phòng trên bát đĩa.
Sở Tinh Hà yên lặng nhìn anh. Cậu không dám nói lung tung nữa, sợ mình nói dài lại thành nói dại.
Không khí an tĩnh nhưng cũng may là thoải mái tự tại, không ai cảm thấy gò bó.
Mãi cho tới khi rửa xong toàn bộ bát đũa, lấy giấy ăn trong bếp lau khô vệt nước bắn quanh bồn thì Nam Dã mới xoay người nhìn Sở Tinh Hà.
Anh chủ động mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai bên, không đầu không đuôi mà nói: “Đường Đường rất thích cậu.”
Sở Tinh Hà nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh, “Gì cơ?”
“Hai hôm trước cậu không tới bệnh viện thăm con bé, con bé bèn chất vấn tôi, hỏi vì sao không dẫn cậu tới.”
Không rõ vì sao, tuy lúc nói lời này giọng điệu Nam Dã vẫn bình tĩnh như thường nhưng Sở Tinh Hà lại cảm nhận được một loại tâm tình vi diệu nào đó.
Cậu nhướng mày, hơi chần chừ nhưng lại có chút chắc chắn mà hỏi: “Anh ghen tị à?”
Nam Dã ngẩn ra, vò giấy ăn trong tay thành một cục ném vào thùng rác rồi nhẹ giọng đáp: “Nếu cậu cảm thấy vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Sở Tinh Hà lại hỏi: “Ghen với em hay ghen với con bé?”
Vấn đề này Nam Dã thực sự không biết nên trả lời như thế nào. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh dứt khoát nói: “Sao cũng được, tùy cậu.”
Đương nhiên Sở Tinh Hà không thực sự kết luận điều gì, chỉ là tâm tình không tồi mà cong cong khóe môi.