Chương 23

Trước kia, mỗi một lần Sở Tinh Hà yêu đương đều là bên nữ tìm tới cậu trước.

Gặp phải Nam Dã, lần đầu tiên trong đời cậu chủ Sở chủ động theo đuổi người khác nên quả thực không có chút kinh nghiệm nào.

Cậu gọi điện cho Đinh Bành, hỏi y có phương pháp tán tỉnh nào hay ho không.

Đinh Bành gần như không thèm suy nghĩ mà đáp: “Đập tiền vào á. Mua đồ cho người ta đi, càng đắt càng tốt.”

“...” Sở Tinh Hà trầm mặc một hồi lâu, ra chiều không dám gật bừa.

Đinh Bành thấy cậu không nói lời nào thì hơi sửng sốt, có chút khó tin nói: “Không phải chứ. Mày không nỡ tiêu tiền cho người ta mà còn đòi theo đuổi à?”

Sở Tinh Hà nhíu mày phản bác: “Không phải là vấn đề có nỡ hay không.”

Đinh Bành: “Thế thì là gì?”

Sở Tinh Hà nhớ tới bộ dáng khi Nam Dã đem trả đồng hồ thủ công giá trị ngàn vạn cho mình, thấp giọng đáp: “Anh ấy không phải loại người thấy tiền là sáng mắt.”

Đinh Bành như đang nghe chuyện gì mắc cười lắm, “Thôi đi anh em, đã là thời đại nào rồi, sao mày vẫn tin trên đời còn có người đơn thuần như vậy hả? Đó đều là vì người ta biết mày giàu, cố ý diễn cho mày xem đó! Ai lại nói thẳng ra là “Tôi thích sự giàu có của cậu” hả?”

Sở Tinh Hà cảm thấy không có tiếng nói chung với Đinh Bành trên phương diện này.

Nhưng cũng chẳng thể trách Đinh Bành. Dù sao mấy năm nay, bọn họ sống xa hoa phú quý, dạng nam nữ nào cũng có nhưng chưa từng gặp được loại người thành thật như Nam Dã.

Đừng nói Đinh Bành không hiểu được sở thích của Nam Dã. Ngay cả bản thân Sở Tinh Hà cũng thường xuyên cảm thấy mê mang.



Việc theo đuổi Nam Dã nếu tiếp tục tham mưu với Đinh Bành thì có lẽ cũng sẽ không lấy được đáp án hữu dụng nào.

Sở Tinh Hà bèn qua loa đổi đề tài, tán gẫu tào lao với anh em vài câu, thuận tiện bực bội chuyện Tiêu Phi Phi tới làm phiền, sau đó cúp máy.

Buổi tối khó ngủ, cậu bèn lên mạng lượn không ít diễn đàn xem người khác tán tỉnh như thế nào.

Có tặng hoa, tặng túi, tặng son…

Tất cả đều là những thứ Nam Dã không dùng được.

Trời gần sáng, Sở Tinh Hà cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến. Lúc chuẩn bị đóng máy thì lại lướt qua một phản hồi như sau:

“Hiểu cô ấy, biết cô ấy thực sự cần cái gì và cố gắng hết sức để thỏa mãn cô ấy.”

Sở Tinh Hà híp mắt lại, mơ màng nghĩ có lẽ đây chính là đáp án chính xác.

————————

Lần thứ hai tới thăm Nam Đường, Sở Tinh Hà kiếm cớ để Nam Dã rời khỏi, đơn độc hỏi Nam Đường: “Bình thường anh trai em hứng thú với cái gì, có sở thích gì không?”

Nam Đường chớp mắt nói với cậu: “Anh em thực ra rất nhàm chán! Anh ấy không đặc biệt thích cái gì, nếu bắt buộc phải kể ra thì… hẳn là anh ấy thích nấu nướng, thích được người ta khen nấu ăn ngon.”

“...” Sở Tinh Hà nghe xong thì mặt ủ mày ê.



Vậy phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ cách cậu theo đuổi người ta là bắt người ta nấu cơm cho mình?

Nghe rất thiếu thành ý đó…

Nhưng cậu lại nhớ tới bình luận trên diễn đàn ngày đó, cảm thấy nếu Nam Dã đã thích nấu nướng thì mình có thể thử xem sao.

Vì vậy đêm đó sau khi rời khỏi bệnh viện Số Ba, Sở Tinh Hà lấy hết can đảm hỏi một câu: “Nam Dã, anh có thể nấu cho em ăn một bữa được không?”

Nam Dã nghiêng mặt nhìn về phía cậu, ánh mắt mang theo ý tìm tòi.

Sở Tinh Hà đang theo đuổi người ta nên khá chột dạ, theo bản năng nói dối: “Sắp sinh nhật em rồi.”

Nam Dã hỏi: “Hôm nào?”

Sở Tinh Hà không mang theo não mà trả lời: “Thời gian này thì hôm nào cũng ok.”

Nam Dã: “Tôi đang hỏi sinh nhật cậu là vào hôm nào.”

Sở Tinh Hà sửng sốt nửa ngày, cuối cùng thực sự không nghĩ ra được một lời nói dối nào khác để tiếp tục, bèn dứt khoát buông thả mà khai thật.

“Sắp rồi,” Cậu nói, “Cũng chỉ bảy, tám tháng nữa chứ mấy.”

Nam Dã nhướng mày nhìn cậu một lúc, cuối cùng giương môi bật cười.