Chương 22

Sở Tinh Hà kéo ghế ngồi bên giường bệnh của Nam Đường.

Cậu trò chuyện với Nam Đường nhưng trong đầu lại không ngừng tua lại tiếng “anh Tinh Hà” mà Nam Dã vừa nói.

Càng nghĩ tim càng đập loạn nhịp, hai tai cũng hơi nóng lên.

Nam Dã cũng kê ghế tới nhưng chưa kịp ngồi xuống đã bị Nam Đường gọi lại.

“Anh, anh giúp em chuyện này nhá.” Nam Đường kéo dài âm cuối, vừa như đang làm nũng lại vừa có ý nhờ cậy.

Nam Dã nhướng mày, “Chuyện gì?”

Nam Đường nói: “Em hơi khát. Anh xuống tầng mua đồ uống cho em nhé?”

Sở Tinh Hà muốn biểu hiện bản thân trước mặt em gái nên chủ động nói: “Để anh đi cho. Em và anh trai ngồi nói chuyện đi.”

Nam Đường không hề nghĩ ngợi túm chặt lấy cổ tay Sở Tinh Hà, “Đừng đừng đừng, anh Tinh Hà, anh cũng khát mà! Cứ để anh em đi, hai chúng mình nói chuyện tiếp.”

Sao Nam Dã không biết chút tâm tư nhỏ của Nam Đường chứ. Anh cười nói: “Buông ra đi, đừng có kéo anh Tinh Hà của em nữa. Anh xuống mua đồ cho hai người.”

Nam Đường lập tức nghe lời buông Sở Tinh Hà ra, nói với Nam Dã: “Cảm ơn anh trai!”

Sở Tinh Hà cũng nhân cơ hội quay đầu nói một tiếng “Cảm ơn anh trai.” với Nam Dã.

Cơ thể Nam Dã bỗng dừng sững lại, rũ mắt liếc Sở Tinh Hà một cái, thấp giọng nói: “Đừng gọi bừa.”

Sở Tinh Hà cố tình đáp: “Dạ, anh trai.”

Nam Dã bị cậu làm cho tức cười, lắc đầu cầm di động rời khỏi phòng bệnh.

————————

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Sở Tinh Hà và Nam Đường.



Sở Tinh Hà thu hồi tầm mắt, nhìn Nam Đường hỏi: “Bao giờ em phải làm phẫu thuật?”

“Thứ tư tuần sau.” Nam Đường đáp ngắn gọn, sau đó lập tức đổi đề tài, “Việc này không quan trọng. Nhân lúc anh em không ở, chúng ta tranh thủ nói chút chuyện đứng đắn nào!”

Sở Tinh Hà nhướng mày, “Chuyện đứng đắn gì vậy?”

Nam Đường tỏ vẻ “Em biết tỏng rồi nhé”: “Đương nhiên là chuyện giữa anh và anh trai em rồi! Có phải hai anh đang yêu đương không đó?”

Sở Tinh Hà giật mình, lòng nghĩ cô bé này sao mà tinh quá, khác hẳn anh trai mình.

Nam Đường thấy cậu không nói lời nào, có chút sốt ruột thúc giục: “Anh Tinh Hà, mau nói em nghe đi, có phải hai anh đang hẹn hò không?”

Sở Tinh Hà cười lắc đầu, cũng không giấu giếm mà dứt khoát ăn ngay nói thật: “Không phải. Anh thích anh em nhưng anh em lại không thích anh.”

Không ngờ Nam Đường lại nhất quyết phủ nhận: “Không thể nào. Nhất định là anh em cũng có thích anh. Em nhìn ra được mà.”

“Ồ?” Sở Tinh Hà nhướng mày, “Sao em nhìn ra được?”

Nam Đường nhẩm đếm từng đầu ngón tay, nghiêm túc điểm lại loạt bằng chứng cho cậu nghe —

“Thứ nhất, từ trước tới nay anh trai em chưa bao giờ đưa người khác tới ra mắt em;

“Thứ hai, vừa rồi lúc anh em mình nói chuyện, ánh mắt của anh trai em chưa từng rời khỏi người anh;

“Thứ ba, anh ấy cười ngây ngô với bóng lưng anh, cười đến là dịu dàng, trước giờ em chưa từng thấy anh ấy cười với ai như vậy;

“Thứ tư……”

Nam Đường dừng lại, nghiêng đầu tự hỏi hai giây rồi lại tiếp tục: “Em cũng không biết nên nói thế nào, tóm lại là vừa trông thấy hai người, em đã có cảm giác anh và anh em là một đôi rồi! Đừng có không tin, về phương diện này thì trực giác của con gái luôn rất chuẩn.”

Nghe cô nói vậy đúng là có cảm giác nói có sách mách có chứng, khiến cho người ta phải tin phục.

Nếu không phải tối qua mới bị Nam Dã từ chối, thiếu chút nữa Sở Tinh Hà cũng phải tin.



Cậu nhếch miệng cười giễu, nói với Nam Đường: “Em phân tích rất hay nhưng anh đã tỏ tình với anh ấy rồi, không thành công.”

Nam Đường truy vấn: “Anh ấy nói thế nào?”

Sở Tinh Hà: “Nguyên văn lời anh ấy là — Chớ có đùa giỡn với tôi.”

Nam Đường vỗ đùi, có chút kích động nói: “Thế còn chưa đủ rõ ràng à? Đó không phải là tỏ ý anh ấy cũng thích anh sao!”

Sở Tinh Hà sợ cô cảm xúc kịch liệt sẽ không tốt cho bệnh tim bèn mau mắn trấn an hai câu.

Đợi sau khi Nam Đường bình tĩnh lại, cậu mới hỏi: “Em thật sự cảm thấy vậy?”

“Thật.” Nam Đường thề thốt, “Em hiểu anh em lắm. Anh ấy nhá, nếu không thích thì khẳng định sẽ nói thẳng luôn. Hoặc “Xin lỗi, tôi không thích cậu” hoặc càng dứt khoát hơn, nói thẳng “Tôi không thích đàn ông.”.”

Sở Tinh Hà ngẫm nghĩ, cảm thấy Nam Đường nói rất có lý.

Nam Dã không phải kiểu người biết nói lời khách sáo uyển chuyển.

Nếu muốn cự tuyệt, quả thực anh ấy sẽ không nói những lời như “Đừng đùa giỡn với tôi.”

Nghĩ vậy, Sở Tinh Hà cảm giác trái tim từ đáy cốc đang chậm rãi bay lên.

Nam Đường cân nhắc một hồi, lại nói với cậu: “Nhưng mà anh Tinh Hà, có lẽ anh vẫn cần tốn thêm chút thời gian mới theo đuổi được anh trai em. Anh ấy có hơi quật cường. Dù có cảm tình với anh nhưng trước đó đã không đồng ý thì có lẽ về sau cũng sẽ không dễ dàng gật đầu.”

Hiện tại tâm tình Sở Tinh Hà đang rất tốt, cảm thấy đó cũng không phải chuyện gì to tát.

Cậu gật đầu, vỗ ngực đảm bảo với Nam Đường: “Yên tâm. Nhất định anh sẽ nỗ lực theo đuổi anh ấy, tranh thủ sớm ngày trở thành người một nhà với Đường Đường.”

Sau đó Nam Dã mua đồ uống trở lại. Sở Tinh Hà và Nam Đường rất ăn ý, không ai nhắc tới chuyện vừa rồi nữa.

Chỉ là trước khi Sở Tinh Hà rời đi, Nam Đường lén lút cho cậu một thủ thế “Cố lên”.

Sở Tinh Hà được ủng hộ cũng lặng lẽ đáp lại cô bằng một dấu “OK”.