Nam Dã nghe Sở Tinh Hà giải thích vậy thì gật đầu nói: “Thế cậu cứ bận việc đi.”
Nói xong, anh cất bước, có vẻ là muốn trở về khu bệnh xá.
Trong khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Sở Tinh Hà bỗng duỗi tay nắm lấy cánh tay Nam Dã.
Bước chân Nam Dã dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu.
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Sở Tinh Hà gần như có thể thấy được ảnh ngược của mình từ cặp mắt đen như mực kia của Nam Dã.
Sở Tinh Hà theo bản năng muốn lại gần Nam Dã.
Trước khi lý trí kịp phát huy tác dụng, cậu muốn dung túng bản thân, thuận theo tiếng kêu gọi từ đáy lòng, mở miệng hỏi: “Em có thể theo anh đi thăm em gái được không?”
Nam Dã nhìn chằm chằm cậu vài giây như đang tự hỏi nên cự tuyệt như thế nào.
Sở Tinh Hà vội vàng lên tiếng: “Anh đừng hiểu làm. Em không có ý gì khác, chỉ muốn đích thân chúc em ấy phẫu thuật thuận lợi thôi.”
Tâm ý chúc phúc vốn không nên bị từ chối.
Dù cho người đưa ra lời chúc này, đêm hôm trước mới tỏ tình với anh.
Nam Dã mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Được chấp thuận, Sở Tinh Hà thoáng chốc cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Cậu cong môi, buông cánh tay Nam Dã ra, dẫn đầu cất bước về hướng tòa nhà bệnh viện.
Nam Dã nhìn theo bóng dáng Sở Tinh Hà, có chút bất đắc dĩ mà cười. Anh cất tiếng gọi: “Nhầm đường rồi, không phải là hướng đó.”
Sở Tinh Hà quay đầu lại, bắt gặp nụ cười chưa kịp thu hồi của Nam Dã.
Cậu giật mình lẩm bẩm: “... Gì cơ?”
Nam Dã sải đôi chân thon dài, chỉ mất hai bước đã đuổi kịp cậu, cười nhẹ đáp: “Đi theo tôi. Nam Đường không ở bên này. Con bé nằm ở tòa nhà bên kia kìa.”
————————
Mỗi nơi trong bệnh viện đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng không khác nhau là mấy.
Nhưng bất đồng với sự ồn ào ở khu khám bệnh, người trong khu nội trú không nhiều lắm. Dù là hành lang hay phòng bệnh đều có vẻ quá mức yên tĩnh.
Tới cửa phòng bệnh của Nam Đường, Sở Tinh Hà dừng bước nói với Nam Dã: “Em chờ ở đây còn anh vào nói trước với em ấy một tiếng nhé?”
Nam Dã nói: “Không cần, cứ trực tiếp vào là được.”
Sở Tinh Hà không từ chối nữa, đi theo sau Nam Dã vào trong phòng bệnh sáng sủa yên tĩnh.
Trong phòng kê hai chiếc giường song song.
Giường gần cửa vào còn trống, Nam Đường đang nằm trên chiếc giường còn lại kê sát cửa sổ.
Nghe được tiếng mở cửa, Nam Đường vừa quay đầu lại vừa nói: “Anh ơi sao anh —”
Cô bỗng ngừng lời, tầm mắt đặt trên người Sở Tinh Hà đứng cạnh Nam Dã. Trong ánh mắt là sự kinh diễm không thể che giấu.
Đối với nữ sinh trẻ tuổi mà nói, khuôn mặt này của Sở Tinh Hà có sức hấp dẫn khó cưỡng.
Nam Đường cảm thấy trái tim vốn không khỏe mạnh lắm của mình sau khi gặp anh trai này thì nhịp đập càng thêm bất quy tắc.
Cô rất chú ý hình tượng mà vuốt lại tóc tai, ngồi dậy, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: “Anh, đây là…?”
Nam Dã thu hết động tác nhỏ của Nam Đường vào mắt, lòng thầm buồn cười nhưng ngoài mặt cũng không tỏ vẻ gì, chỉ đơn giản giới thiệu: “Đây là ông chủ của anh, Sở Tinh Hà. Còn đây là Nam Đường.”
Xưa nay, ở trước mặt nữ sinh, Sở Tinh Hà luôn là vẻ tiêu sái tự tại.
Cậu không chút khẩn trương tới bên giường bệnh, cúi người đối diện với tầm mắt của Nam Đường, đôi mắt cười cong cong nhẹ giọng nói với cô: “Chào Đường Đường. Anh nghe anh trai em nói em sắp phải làm phẫu thuật nên ghé qua thăm em.”
Một tiếng “Đường Đường” này quả thực khiến cho Nam Đường mê mẩn tới quên cả trời đất.
Cô bé vừa khẩn trương vừa vui vẻ, lắp bắp đáp: “Cảm ơn anh Tinh Hà.”
Lúc này, Nam Dã tới bên cạnh “chậc” nhẹ một tiếng, “Anh Tinh Hà cơ đấy. Lần đầu gặp mặt đã gọi thân mật như vậy rồi. Em đúng là tự nhiên như ruồi.”
Nam Đường đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Ai dà, anh ơi anh không hiểu đâu.”
Nam Dã cười, lòng nói anh có gì mà không hiểu? Vì quá hiểu nên anh mới lười nói em đó.