Đột ngột được tỏ tình khiến cho Nam Dã nhất thời không kịp trở tay.
Nam Dã khác với Sở Tinh Hà. Anh chưa từng có trải nghiệm yêu đương phong phú như vậy mà cũng không am hiểu cách xử lý loại chuyện này.
Anh im lặng một lúc lâu, chỉ chăm chú nhìn Sở Tinh Hà trong bóng tối, ý đồ từ ánh mắt cậu phân biệt cái câu “Em thích anh” kia rốt cuộc có mấy phần đáng tin.
Sở Tinh Hà đợi một hồi vẫn không chờ được câu trả lời của Nam Dã, cõi lòng không khỏi chùng xuống.
Như để cứu vớt mặt mũi, Sở Tinh Hà lại mở miệng: “Nếu anh —”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Nam Dã cắt ngang.
“Sở Tinh Hà,” Nam Dã gọi tên cậu, nhìn cậu, nghiêm túc hỏi, “Rốt cuộc là cậu muốn theo đuổi tôi hay chỉ muốn chơi đùa với tôi?”
Sở Tinh Hà cảm thấy thực sự không cần thiết phải trả lời vấn đề này.
Từ nhỏ tới lớn, cậu chủ Sở sống trong nhung lụa. Trước nay chưa từng tỏ tình với ai bất kể là nam hay nữ.
Cậu không chút nào nghi ngờ tình cảm chân thành của mình dành cho Nam Dã.
Nhưng Nam Dã thế mà lại hoài nghi.
Sở Tinh Hà cảm thấy hơi tổn thương. Môi mỏng bĩu lên nhưng không trả lời ngay.
Sự trầm mặc này ở trong mắt Nam Dã lại trở thành ý tứ khác —
Quả nhiên, cậu ấm nhà giàu lúc đùa giỡn tình cảm của người khác luôn tùy hứng mà vô tâm như vậy. Nam Dã mặt không biểu cảm nghĩ.
Nghĩ xong xuôi, Nam Dã không chờ Sở Tinh Hà đáp lại mà trực tiếp lạnh lùng nói với cậu: “Cậu từng giúp đỡ tôi, tôi biết ơn từ tận đáy lòng. Nhưng cậu… chớ có đùa giỡn với tôi. Tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn. Trong nhà còn một em gái ốm yếu đang chờ được phẫu thuật. Người như tôi không có tiền đồ gì cả, không chịu nổi trò đùa của cậu đâu.”
Sở Tinh Hà rũ mắt, trong lòng rất khó chịu.
Cậu muốn nói với Nam Dã rằng em nghiêm túc, em muốn đối xử tốt với anh, muốn hẹn hò với anh.
Nhưng Nam Dã nói lời này không khác nào chặn đứng mọi khả năng giữa hai người.
Sở Tinh Hà khàn giọng, khó khăn gọi một tiếng “Nam Dã”. Những lời khác lại không thể nào thốt ra, cuối cùng chỉ đành nói: “Em biết rồi, anh về đi.”
Nam Dã đứng lên đi ra cửa.
Trước khi rời khỏi, anh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy sườn mặt Sở Tinh Hà khuất trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, có loại cảm giác cô độc đến đau lòng.
Không hiểu sao Nam Dã cảm thấy tim mình nhức nhối.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói lời nào, vặn tay nắm cửa rời khỏi căn biệt thự yên tĩnh này.
Đêm nay, Sở Tinh Hà hoàn toàn mất ngủ.
Cậu nằm nghiêng trên giường nhìn ánh trăng mờ ảo chiếu trên bức màn, lòng rối như tơ vò.
Sống trên đời 20 năm, hồ đồ quen sáu người bạn gái, thẳng tới hôm nay mới bất giác hiểu được, người mình chân thành yêu thích lại là một người đàn ông.
Lần đầu rung động với một người, vất vả lắm mới buông xuống tự tôn, lấy hết cản đảm để tỏ tình nhưng kết quả thì sao? Chỉ nhận được một câu “Đừng đùa” của đối phương.
Cậu như vậy thực sự là vô cùng thất bại.
Miên man suy nghĩ không biết bao lâu, Sở Tinh Hà sờ tới di động mới phát hiện đã là rạng sáng hai giờ.
Cậu mở WeChat muốn nhắn tin cho Nam Dã, xin lỗi vì lời tỏ tích kích động ban nãy, lại nói mấy câu chân thành dỗ dành người ta.
Nhưng ngoài ý muốn là đã trễ thế rồi, khung thoại bên Nam Dã lại đang hiển thị dòng “Đối phương đang nhắn.”
Sở Tinh Hà vốn không buồn ngủ, lúc này mọi uể oải lại càng bay biến sạch.
Cậu “Đùng” một phát ngồi dậy. Ánh mắt không xê dịch mà nhìn chằm chằm màn hình di động đợi tin nhắn của Nam Dã, càng chờ tim lại càng đập điên cuồng.