Ngày hôm sau khi cùng Thích Thiếu Thương
từ động khẩu tới động thủ, tâm tình của Cố Tích Triều cũng đã bình tĩnh trở lại, bình tĩnh giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Không bắt hắn về việc bạc tình, y quả thật rất coi trọng Thích Thiếu Thương, bằng không cũng chỉ mắng không, chính là đã bị đánh đến thê thảm, mắt thấy linh hồn vụn vỡ, khi đó y đang đứng ở trước cửa của địa ngục,
không tài nào đi vào trong được không phải là vì Thích Thiếu Thương, sau này, người chân chính khiến y có duy trì giúp y sống tiếp sẽ không còn là hắn nữa.
Có một số người có được người
khác vĩnh viễn chiếu cố cả đời, trước đây là cha mẹ, trưởng thành có bằng hữu, Cố Tích Triều y không có cái loại vận khí này, lúc còn bé đã hiểu được nghịch cảnh xuất thân, giãy giụa cầu xin đều dựa vào chính bản thân mình, bất quá nếu ai cũng không chịu nổi đao kiếm phong sương vất vả, rõ ràng là nên chết sớm để có thể sớm được đầu thai. Người khác? Người khác chính là một loại sinh vật không hề đáng tín cậy chút nào, chỉ có thể lợi dụng, không thể dựa vào.
Việc làm hôm qua y đã hiểu được, Thích Thiếu Thương không phải không để ý đến y, nhưng không thể thử bằng cách này, không thể khảo nghiệm, nếu không mặc dù đối với y vẫn là Thích Thiếu Thương, nhưng chuyện này vẫn quá mức tàn nhẫn.
Kì quái là, Cố Tích Triều không biết bi ai hay thất vọng, chính là trong lòng có chút hoang vắng, như là ở trên một mảnh rộng lớn toàn phế tích, ngẩng đầu nhìn ngày, trăng lạnh thanh chiếu, chỉ nghe thấy tiếng cước bộ của mình trong đêm tối.
Giữa trưa, Thiết Thủ đúng hẹn tiến đến.
Cố Tích Triều kì thật cũng không quan tâm đến việc Thiết Thủ mang cái gì gọi là ăn ngon đến, chỉ là có người nhớ thương khiến y không thể không quan tâm, điểm ấy đúng là khó có được. Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều bỗng nhiên nhớ lại kí ức của hơn mười năm trước, mẫu thân chưa bao giờ đem y bán vào các gia đình bình thường. Mỗi ngày y chơi đùa cùng với mẫu thân, mẫu thân cùng hảo tỷ muội
Thanh Huyền của nàng nói chuyện phiếm nói đến ngày sau đoàn tụ:”Ta hi vọng người nọ đối xử với ta tử tế, không
kinh thường ta, không để ta phải chịu khổ, không để ta phải sống lưu lạc khắp nơi, không có ý định dựa dẫm vào ta.”Mẫu thân vốn là người hoạt bát, nghe thấy lời ấy bỗng nhiên trầm mặc, sau đó mới thò tay trêu chọc Thanh Huyền một chút, cười nói:”Nha đầu, ta có thể thấy được ngươi lo lắng đến điên rồi.”
Thiết Thủ mang đến ba tầng thực hạp, mở các nắp hộp lên, lấy ra một cái đĩa nhỏ. Cố Tích Triều trong lòng chấn động,
trên đĩa trang trí cái gì hoàn toàn không thấy, chỉ chú ý nhìn cái đĩa. Đế trắng, bốn phía có vẽ cành liễu, màu xanh tựa như đang nổi trên mặt nước, trong mắt người xem cũng chỉ là có hơi tỉ mỉ một chút thôi, nhưng Cố Tích Triều lại cảm thấy, đây là cái đĩa của Lục Lâm cư.
Lục Lâm cư chuyên làm các món ăn chay và điểm tâm ngọt, giá cả rất đắt đỏ, khi còn bé có cái gì không vui hoặc là học thuộc bài tốt, mẫu thân sẽ đi mua hai đĩa thượng hạng để làm y vui
vẻ. Sau khi đến phiên y phải lo cho gia đình, lo cho gia đình là lo cho người nhà, mặc dù không nói đến ba bữa cơm không đủ, nhưng Lục Lâm cư vẫn rất xa xỉ. Cho nên chỉ đến sinh nhật hàng năm của y, mẫu thân mới có thể tới Lục Lâm cư mua một bàn bốn món một canh, cùng với thêm hai điểm tâm ngọt khác nhau, cùng y làm một lễ chúc mừng nho nhỏ, mà đó cũng là lần gặp nhau duy nhất của mẫu tử hai người trong một năm.
Thiết Thủ thấy trong mắt Cố Tích Triều có chút bi ai, rồi lại thấy có gắng hết sực tạo áp lực để không biểu lộ ra bên ngoài, không khỏi hơi rầu rĩ. Cố Tích Triều luôn giỏi về việc khống chế cảm xúc, nhưng vẻ mặt xót xa từng trải kia vẫn người nhìn cảm thấy trong lòng chua xót, Thiết Thủ không khỏi tràn ngập thương tiếc cùng bi ai, giống như là nhìn trẻ con lớn lên vậy mà nhìn Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều cầm lấy đũa, lộ ra nụ cười mênh mang mà xa xôi, còn có một chút đau thương, coi như là vẻ mặt thường ngày của y, nhưng Thiết Thủ vẫn cảm thấy bất an.
Rốt cục Cố Tích Triều cũng chậm rãi mở miệng, thanh âm tinh tế giống như sợi tơ:”Ngươi có biết không, ta sinh ra ở câu lan viện, sinh phụ một đi không trở lại. Ta cùng mẫu thân tay chân đầy đủ, đấu tranh sinh tồn đều phải dựa vào chính mình. Chính là bây giờ nhớ lại, trong thời gian sung sướиɠ nhất trong cuộc đời ta …”
Cố Tích Triều nói xong, đột nhiên thấy hai má mát lạnh, lấy tay lau đi, mới biết đó là nước mắt.
Thiết Thủ nhìn thấy nước mắt của Cố Tích Triều cũng lắp bắp kinh hãi, làm sao bây giờ? Trong phút chốc, chân tay luống cuống như mối tình đầu của thiếu niên, cũng may kinh nghiệm trải đời phong phú, sau giây phút kinh hoàng ngắn ngủi, quyết định tâm thần cần bình tĩnh phân tích: Hiện tại có hai lựa chọn, tiến lên an ủi hoặc là im lặng tránh xa.
An ủi, an ủi cái gì? Về lí thuyết thì ta hiểu được, ta lí giả được, bất quá chuyện đã xảy ra rồi, ngươi không nên qua thương tâm. Xuy, loại dối trá đó hắn không thể nào mở miệng ra nói được. Hắn hiểu được cái gì, hắn lí giải được cái gì, không không hề biết đến một phần mười sự thật, chỉ có đương sự mới minh bạch cùng chua xót, người ngoài nào có thể đau đớn được.
Còn nữa, Thiết Thủ cùng Cố Tích Triều tiếp xúc đã lâu ngày, biết rõ thái độ làm người kiên cường độc lập của y, thói quen luôn tự mình giải quyết mọi việc, cũng không coi trọng cái nhìn của người khác, hơn nữa về phương diện tình cảm, càng là nụ cười cự tuyệt người từ ngàn dặm. Nếu tùy tiện tiến lên an ủi, nếu làm không tốt, ngược lại ngày sau sẽ bất hòa, không bằng phòng ngừa trước, cho y yên lặng một chút là tốt thôi.
Nghĩ đến đây, Thiết Thủ nói:”Gió thổi cát bay vào mắt có đúng không? Ta đi đóng cử sổ lại.”
Thiết Thủ vừa định đứng dậy, đã nghe Cố Tích Triều thản nhiên nói:”Không cần.”Lại nhìn thấy ánh mắt của Cố Tích Triều yên tĩnh, nước mắt kia chảy cơ hồ cuốn trôi thời gian đau đớn, sau đó lại bình tĩnh trở lại, nếu không phải nước mắt còn vương lại, Thiết Thủ quả thực muốn hoài nghi những gì mà mình vừa mới chứng kiến, có lẽ là ảo giác.
“Ta không có gì khoái hoạt khi nhớ lại.”Nói tới đây, Cố Tích Triều cười. Cố Tích Triều luôn luôn cười, giận dữ cười, bi thương cũng cười, không biết cười cái gì, là cười nhạo vận mệnh bất công, cảm thấy sinh mệnh của mình liền cười, Thiết Thủ thủy chung không rõ ràng. Thiết Thủ cảm thấy, mặc kệ có thể cùng người này ở cùng một chỗ trong bao lâu, trên người y có vài thứ thủy chung muốn người khác biết, không ai có thể hiểu thấu y. Bất quá, một người có thể nhìn thấu hoàn toàn người khác, thật sự là một chuyện chán nản, cần gì chứ?
Cố Tích Triều thanh âm bình thản, tiếp tục nói:”Thứ ta theo đuổi chính là quyền lực, là đem mọi thứ hòa cùng nhau, một khi đã thành danh trên thiên hạ, cho nên bây giờ cũng không khoái hoạt, cũng không hẳn sung sướиɠ. Chính là Lục lâm cư xuất hiện trong ký ức, đại để cứ coi như là khoái hoạt đi.”
Thiết Thủ vừa nghe, lập tức nói:”Hôm nay ta nhất thời phá lệ lỗ mãng, thực xin lỗi.”
Cố Tích Triều lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó cười nói:”Vì cái gì?”
Thiết Thủ bị hỏi, không biết phải trả lời như thế nào mới không làm hắn cảm thấy khó khăn. Cố Tích Triều là người quật cường như vậy, sẽ không khẳng định chính mình vừa khóc, nếu không, cứ giả bộ là không có chuyện gì là hay nhất. Cho nên, quyết không thể nói ra bởi vì hại ngươi khóc, nên ta xin lỗi. Trừ phi hắn nghĩ về sau không thể tiếp tục xuất hiện trước mặt y.
Thiết Thủ âm trầm sốt ruột, lúng túng, nửa ngày cũng không mở được miệng. Tình nguyện chính mình khó khăn để giữ gìn tự tôn cho đối phương, loại sự tình này phải là một nhân tài có lòng nhiệt tình mới dám làm đến.
Cố Tích Triều mỉn cười:”Không cần nhất thiết phải nói xin lỗi. Hôm nay không thể xem như không sung sướиɠ được.”