Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 1 - Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit:

Tiếu Tử Kì


“Cái ngươi gọi là có việc chính là muốn gϊếŧ ta?”

Đối mặt với Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương quả là làm chuyện dư thừa, biết rõ trong lòng Cố Tích Triều. Chính là hắn hiểu được một chuyện, nhưng Cố Tích Triều tự mình nói ra

lại là chuyện khác.

Cố Tích Triều mở miệng nói:”Đúng vậy.”

Thích Thiếu Thương nghe thấy liền nở nụ cười, hỏi:” Vậy sao ngươi còn chưa động thủ?”

Nói thực ra, Thích Thiếu Thương không tin Cố Tích Triều có thể tự tay gϊếŧ hắn. Tuy rằng, trong lòng Cố Tích Triều một lòng một dạ không từ thủ đoạn nào để gϊếŧ hắn, chính là hắn có điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt này, cái mạng Thích Thiếu Thương hắn không đáng để Cố Tích Triều phải đổi bằng mạng của một số người, mà là y quyết định không tự tay gϊếŧ hắn.

Cố Tích Triều không rõ lắm, hoặc không hiểu rõ mâu thuẫn, Thích Thiếu Thương thấy rất rõ ràng, cho nên dù Cố Tích Triều đang chiếm thế thượng phong, cho dù tính mạng Thích Thiếu Thương như lá cây trên cành sắp rụng, hắn vẫn có thể tâm khí bình hòa, khí định thần nhàn, căn bản ai ở trong hoàn cảnh này cũng không mãnh mẽ hơn so với người khác, chỉ là năm mươi bước cùng với một trăm bước thô.

Cố Tích Triều nheo mắt đánh giá Thích Thiếu Thương,:”Gϊếŧ người cũng không dễ dàng gì, hai tay cần phải có lực ổn định. Đối với ngươi vừa uống rượu quá nhiều, hiện tại xuống tay sẽ không gọn gàng. Ngươi cho dù không sợ chết, nhưng cũng không hy vọng chết không dứt khoát, có đúng vậy không?”

Thích Thiếu Thương nở nụ cười nói:” Ngươi đã nghĩ chu toàn đến mệt người như vậy, ta thật phải cám ơn ngươi.”

Vốn là nói trái ý mình, nhưng Cố Tích Triều lại có vẻ không nghe ra, chân thật gật đầu nói:”Không cần tạ ơn. ta cho ngươi đau là một chuyện, cho ngươi chết lại là chuyện khác, ta chỉ muốn ngươi biến mất thôi.”

Thích Thiếu Thương sững sờ một lúc hỏi:” Ngươi thật sự hận ta đến mức đó hay sao?”

“Hận?”Cố Tích Triều mỉn cười, có điểm khinh thường,”Không”. Ta và ngươi vốn không quen biết, ta không hận ngươi.Chỉ là có một số việc đối với ta mà nói lúc nào cũng

muốn bắt đầu cưỡng ép, mà ngươi thì lại khá xúi quẩy làm chuyện không hay ho này một lần thôi.”

Thích Thiếu Thương nghiền ngẫm lời nói của Cố Tích Triều, vừa giống như hiểu lại vừa không hiểu, trên mặt không khỏi hiện lên thần sắc nghi hoặc.

Cố Tích Triều nghiêng đầu cười, thản nhiên đồ mi,”Không rõ? Cho dù không rõ thì đều đã là người chết, nghĩ ngợi nhiều như vậy để làm gì cơ chứ?”

Thích Thiếu Thương nghiêm mặt nói:” Cho dù phải chết, ta cũng không thể chết mơ hồ thế này được.”

“A.” Cố Tích Triều cười khẽ:”Ngươi thật là thú vị, nếu không phải …” Nói tới đây, Cố Tích triều lược thùy mi mắt, hai má hơi đỏ lên, ngừng lại một chút, nhìn lại gương mặt của Thích Thiếu Thương, ánh mắt như điện, mắt như hàn băng, lạnh lùng nói:”Chính là

rõ lắm chuyện.”

Thích Thiếu Thương đại khái cũng biết y nhớ ra cái gì, cảm thấy có thể nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của y, bị trừng nhiều một chút cũng đáng.

Chợt nghe đoàng một tiếng, chỉ thấy con hắc ưng đánh vỡ cửa sổ, nghiêng ngả lảo đảo dừng ở trên người Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều vừa thấy, sắc mặt tuy có dịu đi, đã cảm đau đầu ấn ấn huyệt thái dương:”Vi Phong a, Vi Phong, ngươi lại phá hư cửa sổ a, phá của nhà mình thì thôi đi, sao

của cả nhà người ta cũng phá. Phá hỏng nhà người khác là phải bồi thường tiền, ngươi có biết hay không hả?”

Cố Tích triều quay đầu nói chuyện với con điêu trong chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ cười nói:”Thôi quên đi, ngươi về trước đi, ta còn chút việc, lát sau sẽ trở về.”

Con ưng kia như nghe hiểu được tiếng người, liền sải cánh bay vào trong bóng đêm.

Cố Tích Triều xuống giường, hoạt động tay chân, đi qua người Thích Thiếu Thương, nhổ một cây ngân châm cắm ở trên ván cửa. Sau đó đem lại chỗ Thích Thiếu Thương, đưa ra trước mắt nói:”Ngươi nói xem, nếu vừa rồi cây mai ngân châm này không rơi vào khoảng không, hiện tại ta và ngươi đều không dính dáng gì đến nhau cả.”

Thích Thiếu Thương thong dong nhìn qua Cố Tích Triều:”Hiện tại vẫn chưa muộn.”

“Nói cũng đúng.” Cố Tích Triều gật đầu muốn động thủ, Thích Thiếu Thương lại gọi một tiếng:”Chậm đã.”

Cố Tích Triều cười nói:”Thế nào, sợ rồi sao? Không sao, nhắm mắt lại thì không sao cả.”

“Ngươi lầm rồi.”Thích Thiếu Thương lạnh nhạt cười nói:”Ta nghe nói nếu đao đủ độ sắc bén, xuống tay còn nhanh hơn lời nói, máu từ miệng vết thương chảy ra giống như thanh âm. Ngươi không phải có một tiểu đao sao, cũng sắc bén lắm ta hi vọng ngươi có thể dùng nó để gϊếŧ ta.”

Cố Tích Triều lắc đầu cười:”Đã muộn rồi mà còn phá hư cửa sổ nhà người ta, này lại làm dơ phòng nữa, thật không tốt lắm. Bất quá đề nghị của ngươi rất thú vị, sau này có cơ hội, ta sẽ thử một lần.”

“Ngươi còn có cái gì để nói?”Cố Tích Triều một lần nữa giơ cổ tay lên hỏi.

Thích Thiếu Thương nhớ rõ ràng từng trước mặt người này cách đây không lâu nói qua suốt đời khó quên, nhưng hiện tại y lại yên tâm thoải mái nói cái gì vốn không quen biết, hồi tưởng đủ chuyện từ hồi mới gặp nhau cho tới nay, Thích Thiếu Thương nở nụ cười tự chế giễu, thấp giọng nói:”Ngươi thật ra đang dối gạt ta.”

Cố Tích Triều nghe không rõ:”Cái gì?”

Thích Thiếu Thương lại thu liễm tươi cười, mặt trầm như nước:”Không, cái gì cũng không có. Ngươi động thủ đi.”

Cố Tích Triều cũng không phải là chúa dễ bị gạt, y đương nhiên biết vẻ mặt lúc ấy của Thích Thiếu Thương quyết không phải là cái gì cũng không có được. Kì quái là, người này đến chết còn không sợ, còn cái gì mà không thể nói ra đâu?

So với ngân châm nằm trong tay của Cố Tích Triều, đôi mắt của Cố Tích Triều còn lạnh hơn băng, đúng là đôi con ngươi vẫn sáng ngời như trước làm cho Thích Thiếu Thương cảm thấy dù cho thiên ngôn vạn ngữ, cũng là hết chỗ chê. Y

có điểm mấu chốt cùng phương thức kiên trì của y, mà ai oán chỉ trích hiển nhiên lại không có.

Hắn nhớ rõ lúc ngàn dặm đuổi gϊếŧ lúc trước, thư sinh âm ngoan quyết tuyệt kia, vô luận ánh mắt nhìn về phía hắn có bao nhiêu lạnh như băng, tại sâu trong đôi song u nơi châm nhỏ ở cuối mắt kia vẫn thủy chung có một ngọn lửa nhỏ im lặng thiêu đốt. Chính là hiện tại, tại giờ khắc này, vẫn đôi mắt kia, nhưng một chút ôn tôn lưu luyến đã tiêu thất hết, không nhìn thấy được.

Thích Thiếu Thương nhắm mắt lại, cảm thấy hàn ý ở trong lòng tự tràn ra. Thủy triều ban đầu khi chạm vào chân, khi thì mềm nhẹ ôn hòa, đợi cho ý thức có được, khi muốn chạy trốn khỏi nguy hiểm có kịp không, nhìn lại mọi nơi, đâu đâu cũng đã yên thủy mờ mịt.

“Còn nhớ kiếm phát của chúng ta không?”

” Một đêm tại Kỳ Đình tửu quán, Tích Triều suốt đời khó quên.”

Dư âm vưu ở.

Cảnh còn người mất.

Dục vãn không thể nào.

.
« Chương TrướcChương Tiếp »