Kết quả, hắn cứu sống Cố Tích Triều, còn gặp khá nhiều trắc trở. Nhưng lời nguyền rủa của hắn chỉ thực hiện được một nửa, Cố Tích Triều quả thực sống trong thế giới không có Vãn Tình, chính là y cũng không có thống khổ.
Y quên mình thuộc sở hữu của Vãn Tình.
Hắn muốn hô to với mọi người trong giang hồ rằng Cố Tích Triều đã phát điên, y đang chịu sự quản chế của hắn, hắn sẽ không để y có cơ hội gây họa thêm lần nào, nếu không làm được như thề thì ngay khi gặp lại hắn sẽ tự tay động thủ gϊếŧ y.
Thiết Thủ đối với lời nói của mình chính là trách nhiệm của một đấng nam nhi, cho nên hắn không có khả năng đem y đi đâu ra ngoài một lần nữa, chỉ tạm thời chăm sóc y cho tới khi sức khỏe của y tốt lên.
Mục đích ban đầu khi hắn cứu y bất quá là hắn muốn cho y sống ở trên đời này phải chịu sự dày vò vô tận. Hắn nhớ Cố Tích Triều đã từng nói qua, ở trên đời này, điều y mong muốn nhất chính là chăm sóc tốt cho Vãn Tình, y không làm được, còn bản thân hắn dù có được chân ý của giai nhân, cuối cùng cũng không thể cùng nàng sống tốt.
Quả thật, người tính không bằng trời tính, y cư nhiên mất trí nhớ, hắn hoài nghi chuyện này rốt cuộc có phải là thật hay không?
Thiết Thủ thân là bộ khoái vào Nam ra Bắc, thấy rõ lòng người dễ đổi thay, nhân sinh khó lường, hơn nữa lại thấy qua nhiều người tuy có dung mạo bề ngoài xinh đẹp tuyệt trần, mỹ mạo vô song, nhưng lại ẩn chứa nội tâm đê tiện, xấu xa, toàn làm ra những chuyện thương thiên hại lí. Đối với Thiết Thủ mà nói, việc Cố Tích Triều bị điên trước mắt bất quá là một phần trong những người đó, chỉ có điều y thông mimh hơn, ngoan độc hơn mà thôi.
Chỉ là không ngờ sau khi Cố Tích Triều bị mất trí nhớ, một Cố Tích Triều đơn thuần như thế đã khiến cho Thiết Thủ bị mê hoặc, hắn nửa tin nửa ngờ rằng y thật sự mất trí nhớ hay không, hắn không dám tin tưởng, nhưng ánh mắt của y quả thực lại trong sạch giống như bầu trời trong suốt sau con mưa, không hề chứa đựng một gợn mây u tối, điều đó thật làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Chính là, y chỉ là mất trí nhớ mà thôi, về mặt thần trí vẫn rất rõ ràng.
Hắn nói cho y biết, y trước đây đã làm nhiều chuyện khiến thiên hạ căm phẫn, kẻ thù khắp nơi, bản thân hắn cũng là do nhận lời cố nhân trước khi mất hứa bảo vệ y chu toàn, thế nhưng hắn cũng đã gần đến giới hạn chịu đựng. Y đang yên lặng nghe, bỗng nhiên liên nở nụ cười, không hề ác ý nói:
“Ngươi rõ ràng chán ghét ta, nhưng lại phải bảo vệ ta, trong lòng ngươi hẳn là đang rất khó chịu?”
Thiết thủ theo dõi y, lúc đầu muốn giải thích, dần dần lại cảm thấy có nói với y cũng không có nghĩa lí gì, vì vậy hắn chỉ cắn răng nói: “Chính xác!”
Y nghe xong khe khẽ mỉm cười, thần thái cũng vô cùng thản nhiên: “Ngươi thẳng thắn như vậy, sau này sống chung cũng sẽ dễ dàng hơn một chút. Ta biết ngươi chán ghét ta, nhưng ta cũng chẳng thích ngươi chút nào.”
Giống hệt theo như lời y nói, cứ như vậy nói chuyện đều thẳng thắn với nhau, hai người ở chung ngược lại dễ dàng, mọi việc tuy không tính là vui vẻ nhưng cũng rất êm đềm, mà trên thực tế hắn và y cũng không có khả năng vui vẻ.