Chương 11: Ngoài miệng vô tình, trong lòng hữu tình

“Cố Tích Triều!”

Thiết Thủ chợt gọi cậu, sắc mặt phức tạp khó hiểu. Truy Mệnh và Lãnh Huyết, hắn luôn ở một bên nhìn và rất rõ ràng. Lãnh Huyết đối với Truy Mệnh ái mộ mà ẩn nhẫn, Truy Mệnh đối với Lãnh Huyết ỷ lại mà ngây thơ. Chuyện của bọn họ, phản đối không được, mà đồng tình cũng không đúng, cho nên vẫn dây dưa đến tận hôm nay, không ngờ cuối cùng lại bị Cố Tích Triều phá.

Cậu làm đúng? Không. Vậy cậu làm sai? Hình như cũng không.

Cố Tích Triều thấy Thiết Thủ tìm đến, bèn trực tiếp giao Truy Mệnh cho hắn, “Cậu ấy uống rượu, anh chăm sóc cẩn thận.”

Thiết Thủ một tay ôm vai Truy Mệnh, một tay duỗi xuống gối, ôm lấy cậu từ trên ghế bế lên, động tác thoải mái, thuần thục như đã làm rất nhiều lần. Đi tới cửa, Thiết Thủ rốt cuộc cũng dừng lại, mở miệng, “Cố Tích Triều, Truy Mệnh không phải là loại người như cậu, trò chơi tình cảm, cậu ấy chơi không nổi. Cho nên, tôi hy vọng cậu đừng đùa giỡn với cậu ấy, bằng không…”

“Bằng không thì thế nào?” Cố Tích Triều cười lạnh, “Thiết Thủ, anh có thể làm khó dễ được tôi?”

“Cố Tích Triều, không phải ai cũng giống cậu, có thể mang tình cảm ra làm trò chơi! Đùa cợt với cảm tình của người khác, cậu không thấy quá lố rồi sao?”

“Hừ!” Cố Tích Triều nhàn nhã trở về vị trí của mình, “Xem ra Thiết Du Hạ tiên sinh thật sự đã xem tôi là cao thủ đùa cợt tình cảm của người khác, chẳng những đùa cợt, còn là đùa đến chết người nhưng vẫn nhởn nhơ sống ngoài vòng pháp luật, phải không? Vẫn là câu lúc nãy, cho dù tôi là loại người này, anh có thể làm khó dễ được tôi sao?”

“Tôi không ngại phải trả giá đắt, để dù thế nào cũng nhất định đuổi cậu ra khỏi Biện Kinh, cho cậu không còn đất mà sống yên ổn!” Thiết Thủ nhìn Cố Tích Triều chằm chằm, trầm giọng nói.

Cố Tích Triều không nhúc nhích, nâng ly Tequila trên bàn, uống cạn một hơi, “Tôi chống mắt chờ xem!”

Không nói thêm nửa lời, Thiết Thủ ôm chặt Truy Mệnh, nhanh chóng rời khỏi quán bar Kỳ Đình.

“Tôi nói, tiểu đồng nghiệp!”

Thiết Thủ vừa đi, Cao Kê Huyết chạy ra. Tên Cố Tích Triều lão gọi không quen, nên sửa lại thành “tiểu đồng nghiệp” cho thân mật.

“Tôi nói, tiểu đồng nghiệp, cậu có lòng giúp đỡ, cần chi phải khiến người hiểu lầm? Giải thích rõ không tốt sao, ăn ngang nói ngạnh làm gì?”

Cố Tích Triều không để ý, lấy khăn lau bàn.

“Tiểu đồng nghiệp, tiểu đồng nghiệp?” Cao Kê Huyết không tha, “Tôi nói cậu ương ngạnh như vậy có lợi sao?”

“Ai nói tôi giúp đỡ? Tôi đích thực muốn phá hoại, muốn đem tình cảm của người khác cợt nhả như trò chơi đấy, có được không?”

Cao Kê Huyết bước vòng quanh cậu, vuốt cằm, hỏi, “Tình cảm? Cậu biết cái gì gọi là tình cảm? Cậu không những như vậy, còn đùa chết người?”

Cố Tích Triều lạnh lùng cười, hỏi lại một câu, “Tình cảm, là cái gì?”

Cao Kê Huyết bị hỏi vặn lại, không trả lời, chỉ cao thấp quét mắt trên người tiểu đồng nghiệp làm việc rất chăm chỉ, mà tính tiền lương cũng rất cẩn thận, khôn khéo, vô cùng lợi hại này.

Có lẽ, chỉ có nhân tài không hiểu gì về tình yêu mới có tư cách đùa cợt với tình cảm của người khác, mà cho dù có hiểu, họ cũng chỉ còn lại trong lòng phần cảm tình rỗng tuếch mà thôi.

Một người khách ngồi trong góc khuất sau khi nghe câu hỏi của cậu, cầm ly nước trước mặt uống cạn một hơi, để tiền trên bàn rồi đi ra ngoài. —— Anh, là Thích Thiếu Thương.

Lúc tan ca, trời đã lất phất mưa rào, Cố Tích Triều không mang ô. Thực tế, cậu chưa bao giờ có thói quen mang theo ô. Đêm mưa mùa thu mát lạnh, trên đường sớm đã chẳng còn bóng người qua lại. Nhưng đang rảo bước, Cố Tích Triều bỗng bị kẹp ở hai bên hông, hoàn toàn bất ngờ.

“Thích Thiếu Thương?”

Bị kéo vào một con hẻm nhỏ, thân thể cậu bị đè mạnh vào tường. Hồn còn chưa định, nhưng thấy gương mặt trước mắt so với việc bị ép chặt hai bên còn khiến cậu kinh ngạc hơn. Ngửi được mùi rượu quen thuộc, Cố Tích Triều khó chịu nhíu mày, “Cậu uống rượu?”

Thích Thiếu Thương không chỉ uống rượu, anh còn uống không ít. Nhưng càng cố uống, lại càng tỉnh táo, càng không quên được người con trai lạnh lùng đã thốt lên “Tình cảm, là cái gì?” này. Cậu là ma, nhất định là ma, cho nên ngay từ những giây phút đầu gặp gỡ ấy đã ám ảnh anh mãi cho đến tận bây giờ.

“Tích Triều,” Thích Thiếu Thương cơ hồ bóp chặt hai má cậu, bắt cậu chỉ nhìn anh, chỉ nhìn mình anh thôi. Bởi vì như thế, anh cũng có thể nhìn cậu, nhìn thấy ánh mắt cậu, “Nói cho tôi biết, cậu có hại người không? Có không?”

“Thích Thiếu Thương, cậu say rồi!”

Cố Tích Triều không kiên nhẫn nhíu mày. Hôm nay gặp hai gã say, nhưng vì sao người trước mặt này lại không được ngoan ngoãn như người kia?

“Trả lời tôi!”

Thích Thiếu Thương cảm giác được Cố Tích Triều đang đẩy anh ra, nên đưa tay trực tiếp chế trụ cổ họng cậu.

“Buông!”

Cố Tích Triều vùng vẫy, lại chỉ khiến bàn tay Thích Thiếu Thương càng siết chặt. Chết tiệt, cậu sắp thở không nổi rồi.

“Tích Triều, cậu không hại người, phải không?”

Đúng lúc này Thích Thiếu Thương đột nhiên thả lỏng, tựa một đứa bé vùi đầu vào hõm vai cậu, đem sức nặng của toàn cơ thể dựa trên người cậu.

Ánh mắt Cố Tích Triều chợt loé, trong đó dường như có nỗi ưu tư chưa được đặt tên. Sau đó, cậu nhịn không được mà thở dài, hạ giọng hỏi, “Không có, vậy có thể tha cho tôi chưa?”

“Tôi biết là không có, tôi biết…”

Thích Thiếu Thương lẩm bẩm, thân người từ từ trượt xuống.

Cố Tích Triều chỉ có thể vội túm chặt lấy áo anh, không để anh ngã xuống đất. Nếu giờ mà nằm xuống đây, quần áo trên người coi như xong!

“Tôi biết mà, người tôi yêu sẽ không hại người khác…”

Những lời này rất khẽ, nhưng Cố Tích Triều vẫn nghe được, mà đối với cậu, lại tựa sét đánh ngang tai, ngón tay như không theo sự điều khiển của cậu, kinh ngạc buông ra. Thích Thiếu Thương ngã “rầm” trên con đường ngập nước, vẫn say sưa ngủ.

Khi Thích Thiếu Thương tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau. Trời mới tờ mờ sáng, anh đã ngồi dậy, đầu đau như sắp nứt toác đến nơi, lấy đồng hồ ra xem, mới 5:30. Lắc lắc đầu, theo thói quen nhìn giường đối diện, không có ai!

“Tích Triều?”

Anh vội vàng xoay người bước xuống giường, đi một đoạn mới phát hiện Cố Tích Triều đang ngẩn người đứng trên ban công. Trên người cậu chỉ khoác chiếc áo sơmi mỏng manh màu xanh nhạt. Quần áo cậu sắc màu rất đơn điệu, nếu không phải màu xanh lá thì sẽ là màu đen, đôi khi có vài cái áo trắng. Mà đến kiểu dáng cũng đơn giản, màu xanh luôn là áo sơ mi, màu đen luôn là áo khoác, còn màu trắng luôn là áo trong hoặc áo đi làm. Nhìn thấy chiếc áo sơmi cậu đang mặc kia, Thích Thiếu Thương có chút nghi hoặc. Hôm qua lúc rời Kỳ Đình, rõ ràng Cố Tích Triều không mặc cái áo này, chẳng lẽ khi về đã thay đồ? Nếu đã thay đồ, sao còn không đi ngủ? Cổ tay áo thậm chí còn đẫm sương sớm chưa khô. Hay cậu đã đứng ở ban công cả đêm nay rồi?

“Tỉnh rồi?” Cố Tích Triều đang ngẩn người chợt mở miệng.

“Ừ, hôm qua…” Trí nhớ của Thích Thiếu Thương chỉ dừng lại lúc rời khỏi Kỳ Đình, sau đó, là đến một quán ăn nhỏ uống tới say khướt.

“Hôm qua cậu uống say, ngủ ngay trên đường, tôi thấy nên khiêng cậu về.”

Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn anh. Sắc mặt cậu trắng bệch như tượng điêu khắc, tinh thần sa sút, uể oải hơn cả kẻ say rượu là Thích Thiếu Thương.

“Thích Thiếu Thương, chúng ta đều đưa đối phương về nhà một lần, huề nhau.”

Thích Thiếu Thương nhìn cậu bước vào phòng tắm, một lúc lâu sau, chợt hỏi, “Tích Triều, hôm qua tôi có nói gì không?”

Cố Tích Triều trong phòng tắm trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Không có. Lúc tôi nhìn thấy cậu, cậu đã say như lợn chết.”

Tiếp theo, cậu mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào át hết đi những lời muốn nói của Thích Thiếu Thương.