Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Thích Cố] Phong Vũ Dục Lai

Chương 6

« Chương Trước
Thiết Thủ đứng bên ngoài Tích Tình Tiểu Cư, ngẩng đầu nhìn mây bay trên bầu trời.

Cố Tích Triều đã quyết định. Thích Thiếu Thương, ngươi đánh cược với bản thân, thắng thua đều không quan trọng.

Giang sơn phiêu diêu, mưa gió nổi lên.

Thích Thiếu Thương cứ tưởng mọi chuyện rõ như ban ngày.

Lúc này đây sự việc tuyệt không đơn giản.

Thái Kinh nếu hạ lệnh gϊếŧ Thích Thiếu Thương, tất nhiên có mưu đồ đoạt Kim Vũ Lâu. Vương Tiểu Thạch cao chạy xa bay, Lôi Quyển bị trọng thương, Thần Hầu phủ đang ở quan trường không thể nhúng tay, Thích Thiếu Thương đã chết, Kim Vũ Lâu tất sẽ rơi vào tay gian thần.

Gϊếŧ Thích Thiếu Thương, được Kim Phong Tế Vũ Lâu.

Những năm gần đây, trong hắc đạo luôn lưu truyền những lời này, là Thái Kinh ngấm ngầm cho phép.

Đem Kim Vũ Lâu giao cho Cố Tích Triều, đây là quyết định sau cùng của Long đầu Thích Thiếu Thương.

Văn Tuỳ Hán sau đó sẽ chết, cái chết không thể đối chứng. Thích Thiếu Thương đã quyết định như vậy, Cố Tích Triều tất nhiên sẽ để lại đủ chứng cứ xác thực y vô can. Thái Kinh đường đường là Tể Tướng, không thể tư lợi bội ước.

Sau đó thì sao? Nếu Cố Tích Triều thật sự theo con đường của Thích Thiếu Thương, vậy y mặt ngoài là theo phe Thái Kinh, lại có thể âm thầm huy động sai khiến nhân sĩ chính đạo. Thù hận với Thần Hầu phủ và Lôi gia trang chính là cách che giấu tốt nhất.

Nếu y là Cố Tích Triều của trước kia, tuyệt sẽ không ngoan ngoãn ẩn núp dưới tay Thái Kinh. Cố Tích Triều so với Bạch Sầu Phi cao minh từng trải hơn, lại mang ý nhất phi trùng thiên. Chẳng qua là Bạch Sầu Phi nóng lòng thành danh, còn Cố Tích Triều thấu hiểu nhân tâm, ẩn nhẫn giấu mặt. Đến khi Thái Kinh bận việc, y sẽ cũng nhân sĩ chính nghĩa vùng lên.

Tính kế hay lắm, nhưng lại để lại cho mình ô danh điên cuồng khát máu, lạm sát kẻ vô tội. Thiết Thủ cảm thán, biết rõ ngươi đó xem danh lợi như cặn bã, nhưng bản thân không thể không có chút tiếc nuối.

Bên trong Cố tích Triều nhẹ nhàng di chuyển góc chăn cho Thích Thiếu Thương, dường như sợ hắn bị cảm lạnh: “Ngươi nói nghe rất hay, đường nên đi thế nào là tuỳ ta. Kỳ thật ngươi sớm đã tính trước phải không?”

“Ngươi nói ta là tri âm, nhưng ta luôn nghi ngờ ngươi, cũng giống như ngươi, luôn nghi ngờ ta.” Hắn nhẹ nhàng sưởi ấm chóp mũi lạnh lẽo của Thích Thiếu Thương: “Bất quá ta cảm ơn ngươi đã hiểu ta. Nếu ngươi để lại Kim Vũ Lâu cho ta một cách yên ổn, ta nhất định sẽ không thèm ngó tới. Nhưng hiện tại ở Kim Vũ Lâu đầy khó khăn gian khổ, ngỡ như sắp sụp đổ, bốn phía là địch, sói vây quanh, ngươi để lại cho ta như vậy là muốn khıêυ khí©h ta, ta đương nhiên bị cuốn hút.”

Y nhẹ nhàng vỗ về Thích Thiếu Thương: “Chỉ là ta không cam lòng. Ta từng hỏi ngươi ba câu, ngươi vì sao không hỏi ta.”

“Hẳn câu thứ nhất ngươi muốn hỏi ta, lần đầu quen biết ở Kỳ Đình, có phải ta thật muốn trở thành bằng hữu của ngươi?”

“Không có, một chút cũng không có. Ta ở Kỳ Đình là muốn gϊếŧ ngươi. Ta thực sự muốn gϊếŧ ngươi. Ngươi là tên đại ngốc, ai thèm làm bằng hữu của ngươi.”

“Câu thứ hai ngươi muốn hỏi ta, nếu không có mệnh lệnh của tướng gia, chúng ta có thể trở thành bạn tốt hay không?”

“Sẽ không, tuyệt đối không. Nếu không có mệnh lệnh của tướng gia, ta sẽ không biết ngươi.”

“Cho nên, câu cuối cùng ngươi nên hỏi, nếu ngày mai ta chết, ta muốn làm gì nhất?”

“Ta sẽ không làm gì cả. Ta không sợ chết. Nếu chết, có thể gặp lại Vãn Tình.”

Ánh mắt y càng lúc càng sáng, như không thể sáng thêm nữa, sau đó đột nhiên trở nên tăm tối.

“Còn có thể gặp lại ngươi.”

Thiết Thủ nhìn ngọn lửa chiếu đỏ song cửa sổ Tích Tình Tiểu Cư.

Thích Thiếu Thương cả đời vì kẻ khác, trước khi chết đã vì chính mình làm một việc.

Thân ảnh Cố Tích Triều mơ hồ trong hoàng hôn, gió đêm thổi tung tà áo. Y để lại một biển lửa sau lưng, đi về hướng kinh thành cuồng phong bão táp.

HOÀN

Đôi lời:

Ta biết đọc tới chữ Hoàn này thì ta sắp bị chém chết rồi…

Lỗi do ta, không đọc QT trước khi edit. Lúc edit tới chương 5, ta vẫn tưởng phần sau Bánh Bao sẽ hồi sinh, ta vẫn tin Bánh Bao chỉ nằm đó chơi thôi =.=”, Cố mỹ nhân của ta tài giỏi như vậy, chẳng lẽ không cứu được =.=

Lỗi do ta hoang tưởng, cứ nghĩ Phong Vũ Dục Lai là một trong những đồng nghiệp văn nổi tiếng (cái list nào đó xếp nó chung với Tiền Thế, Tịch Chiếu Ánh Tuyết Tàn, Thiên Sơn Mộ Tuyết I, II, v.v…), thì ta cứ đánh đồng với chữ HE. Ta edit tới khúc cuối, ngã lăn quay, không ngờ truyện đầu tiên ta làm lại là SE, mà ta lại muốn Thích Cố lúc nào cũng cùng 1 chỗ. Lần ra mắt này, dép với cà chua, chừng nào ta mới tiêu thụ xong đây *thở dài*

Lời cuối, ta rất cám ơn Lâm Lâm đã ủng hộ ta ^^ Bộ này, tuy là SE, nhưng là tác phẩm đầu tiên của ta. Nhớ lại lúc ta đánh vật với QT (chẳng biết nó là cái gì), thật khổ sở. Không có Lâm Lâm thì sẽ không có Phong Vũ Dục Lai do ta edit ^^ Không có Tâm Khoá của Lâm Lâm, hẳn ta không sa vào ma đạo của Thích Cố. QT cũng chôm từ đây ra *ngại quá*. Và nếu Lâm Lâm không sẵn sàng thu nạp ta, cho ta post truyện ở đây, hẳn nó đã bị vứt ở đâu đó rồi.
« Chương Trước