Cố Tích Triều bất đắc dĩ lắc đầu, cố sức kéo Thích Thiếu Thương lên giường. Thích Thiếu Thương ngửa mặt mê man bất tỉnh. Y nâng đầu hắn đặt lên gối, hung hăng mắng: “Thích Thiếu Thương, nếu ngươi dám đυ.ng tới Ngọc Tuệ nhi, cẩn thận ta lột da ngươi!”
Xoay người ra nhà bếp mang canh giã rượu đến, rót hết vào miệng hắn, Thích Thiếu Thương đột nhiên ngồi dậy dốc sức ho khan, ho đến tê tâm liệt phế.
“Canh giã rượu khó uống như vậy sao?” Cố Tích Triều kỳ quái ngửi ngửi bình đựng canh, thiếu chút nữa nghẹn thở, là giấm!!! Nhất định là Truy Mệnh giở trò quỷ! Tên chết tiệt! Cũng may không đem cái gì khác trộn vào.
Lại đi đến tủ lấy ra một lọ, rót vào miệng Thích Thiếu Thương còn đang ho, ho đến đỏ mặt, trán nổi gân xanh, cảm thấy khó thở: “Cho chừa, tửu lượng kém thì đừng uống nhiều như vậy! Lúc này dĩ nhiên phải khó chịu!” Nghĩ lại, nhất định là do lời của mình lúc chiều khiến hắn trong lòng không thoải mái, mới đi uống rượu. Mượn rượu giải sầu, cũng có thể say sao?
Thích Thiếu Thương uống canh giã rượu xong, hô hấp dần ổn định, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Cố Tích Triều lau mồ hôi ngồi bên giường, bất giác lại ngẩn ngơ. Ánh sáng từ ngọn đèn đột nhiên phụt tắt khiến y bừng tỉnh, đang định đi thay nến mới, lại nghe thấy sau lưng tiếng rên khẽ. Quay đầu lại, Thích Thiếu Thương đang nhíu mày, không biết tự bao giờ, khóe mắt hắn cũng đã hằn những nếp nhăn của năm tháng, vẻ tang thương càng khắc sâu trên gương mặt kia. Cố Tích Triều đưa tay vuốt mi mắt Thích Thiếu Thương, tay lại bị người nọ nắm chặt lấy, gắt gao ôm vào ngực. Cố gắng rút tay lại nhưng không được, tức giận đang muốn đánh hắn, Thích Thiếu Thương đột nhiên khàn giọng hô: “Không được, không được! Chạy mau!”, “Hồng Lệ, nàng không thể gϊếŧ y!” Nét ảm đạm phủ lên khuôn mặt tuấn tú. Hai tay bị hắn nắm chặt đến nhói đau…
Một hồi lâu sau không có tiếng động, Cố Tích Triều nghĩ cách thoát thân, cạy, móc, kéo, cào, còn định cắn! Tay Thích Thiếu Thương vẫn không lay chuyển.”Thích Thiếu Thương chết tiệt, sao lại nắm chặt như vậy!” Cố Tích Triều “không còn hy vọng” ngồi phịch trên mép giường.
Thích Thiếu Thương đột nhiên giật mình một cái, khàn giọng la: “Cố Tích Triều!!!”
Cố Tích Triều nhân cơ hội rút tay về, lại thấy hắn dùng sức ôm lấy ngực như có một khối đá đang đè nặng. Thích Thiếu Thương vươn cổ lên, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trong nháy mắt thấm vào áo trắng. Cố Tích Triều tái mặt, kéo Thích Thiếu Thương ngồi dậy, ở phía sau hắn vận công, chưởng lực ấm áp chậm rãi truyền vào cơ thể Thích Thiếu Thương. Đợi hơi thở của Thích Thiếu Thương dần bình thường trở lại, Cố Tích Triều nắm cổ tay hắn bắt mạch. Mạch trầm ổn, không có dấu hiệu trúng độc, nội tức hỗn độn chỉ vì khó thở, nhất định là bị cơn ác mộng vừa rồi quấy nhiễu. Cố Tích Triều yên lòng, một lần nữa dìu hắn nằm xuống, dùng khăn mặt thấm nước ấm nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng và trên áo hắn, máu đỏ loang ra những vệt mờ mờ. Trong lúc lau, sợi tơ hồng rơi ra ngoài, mang theo một khối bạch ngọc! Khăn mặt trong tay Cố Tích Triều rơi xuống đất…
Đầu đau quá, ngực cũng rất đau! Thích Thiếu Thương xoa thái dương, mở to mắt. Trong phòng hoàn toàn im ắng. Nhìn quanh quất, đây không phải là phòng Tích Triều sao? Muốn ngồi xuống, nhưng trong cổ có một luồng hơi chua khó chịu thoát ra, lưng hắn cứng đờ.
“Sao? Uống một chút rượu đã thành ra như vậy?”
Từ góc giường có một âm thanh rõ ràng truyền đến. Quay đầu nhìn, là Ngọc Tuệ nhi đang xoa xoa mắt đạp chăn, mặc cái yếm đỏ, cánh tay trắng bé xíu lộ ra ngoài, dáng điệu thơ ngây. Trìu mến đắp chăn lại cho nó, lại bị đạp ra, thì ra nó cũng đã sớm thức rồi. Mở đôi mắt to tròn nhìn hắn một lúc: “Thúc thúc, sao thúc lại nằm ngủ ở đây? Chỗ này là của phụ thân.”
“Ách? ~~ thúc thúc ~ ách, tối hôm qua thúc thúc thay phụ thân con chăm sóc con, nên ngủ ở đây…”
“Đại đương gia nói chuyện càng ngày càng không biết xấu hổ!” Nghe thanh âm biết ngay là ai.
Thích Thiếu Thương hận không thể chui vào trong chăn, người này sao không chừa cho mình chút mặt mũi chứ! Ngượng ngùng ngồi xuống, “Cố công tử, ta ~ ”
“Đừng có ngươi ta gì nữa, đứng lên rửa mặt đi. Truy Mệnh tìm ngươi khắp nơi không thấy, đang la toáng lên ở ngoài kia kìa!”
Nhìn người nọ đặt một chậu nước ấm trên ghế, tay tùy tiện thả vào đó vài cánh hoa, mùi hương dễ chịu cùng gương mặt tuấn tú kia khiến Thích Thiếu Thương cảm thấy hưng phấn, ngửa đầu lắc lắc, thoải mái thở dài một hơi! Ngọc Tuệ nhi nhìn hắn thấy cũng giống mình, như tìm được “tri kỷ”, cười khanh khách cùng hắn đùa giỡn.
Cố Tích Triều thiếu chút nữa giận đến nghẹn, hai cái người này…! Bỗng nhiên lại nhớ tới trán Thích Thiếu Thương cần được băng bó, không thèm nói với hai đứa con nít “một lớn một nhỏ” này nữa, xoay người tìm thuốc.
Ngọc Tuệ nhi đã quá quen với Thích Thiếu Thương, nên vẫn mặc yếm hồng cùng Thích Thiếu Thương lăn lộn leo trèo trên giường, hét ầm ĩ. Giỡn đến mệt nhừ, Thích Thiếu Thương thấy cái túi nhỏ của Ngọc Tuệ nhi vướng vào tóc, giúp nó tháo ra, lại cảm thấy trong túi cồm cộm, tính tò mò trẻ con nổi lên: “Bên trong có cái gì hay vậy?”
Ngọc Tuệ nhi không nói, chỉ cười dùng tay mở cái khóa trên túi, không mở được, Thích Thiếu Thương đến giúp nó mở.
“Ba!” Cố Tích Triều đẩy tay Thích Thiếu Thương ra, “Mau đi ra ngoài, Truy Mệnh ở dưới lầu đang nháo nhào tìm ngươi!”, đoạn ôm lấy Ngọc Tuệ nhi giúp nó mặc quần áo: “Ngoan, mặc quần áo vào, không khéo lại cảm lạnh ho khan!” Cố Tích Triều cũng có lúc ôn nhu như vậy!
Ngọc Tuệ nhi cười không chịu mặc, Cố Tích Triều chỉ chú ý ép nó mặc, không cẩn thận lại để nó chạy đến đầu giường bên kia, đành phải vòng qua chặn nó lại. Hai người đuổi qua đuổi lại, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc đỏ bừng, môi dẫu ra phúng phính đáng yêu. Thích Thiếu Thương nhìn thấy động lòng, cũng muốn gia nhập cuộc “đấu tranh” của hai người bọn họ, ha hả cười nói: “Hay!”
“Hay cái con khỉ! Đều là ngươi đến phá!” Cố Tích Triều vất vả lắm mới túm được Ngọc Tuệ nhi ôm vào lòng, oán hận mắng.
Dùng nước ấm thoảng hương hoa xông vào mũi rửa mặt, thần thanh khí sảng, Thích Thiếu Thương hài lòng nhìn hai “bảo bối” đùa nhau đến mặt mũi đỏ gay.
“Thích đại ca! Thích Thiếu Thương! Thích huynh! Thích đại hiệp!” Dưới lầu tiếng gọi hỗn loạn. Thích Thiếu Thương vội vàng chuồn ra ngoài.
Vừa đi xuống, Thích Thiếu Thương đã thấy Truy Mệnh đang bị Vô Tình giáo huấn. Truy Mệnh mặt nhăn như cái bánh bao, ảo não muốn chết.
“Truy Mệnh, đệ muốn ta phải nói thế nào nữa đây, lớn như vậy rồi mà cũng không để ý xung quanh một chút, Thích Thiếu Thương uống bốn vò rượu mà đệ cũng dám để hắn ở đó một mình còn đệ thì về phòng ngủ ngon giấc. Đi tìm, tìm không thấy đệ cũng đừng có trở lại!” Chiết phiến trong tay Vô Tình thiếu chút nữa phi thẳng vào người Truy Mệnh. Truy Mệnh ôm đầu nhảy đến bên người Thiết Thủ. Thiết Thủ và Lãnh Huyết ngoảnh mặt khoanh tay không để ý tới hắn.
“Thích đại ca! Ôi! Huynh cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Đệ thiếu chút vì huynh mà mất mạng đó!” Nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang đi xuống cầu thang, Truy Mệnh như gặp được cứu tinh.
Vô Tình, Thiết Thủ kinh ngạc: “Thích huynh, chúng ta tìm huynh từ sáng sớm, thì ra huynh ở trên lầu?”
“Ách, ta đi tìm Ngọc Tuệ nhi chơi!”
Mọi người hóa đá…
“Thích đại ca, huynh tìm Ngọc Tuệ nhi chơi cũng không thể để mặc đệ sống chết không quan tâm chứ! Báo hại Đại sư huynh thiếu chút nữa đem đệ ra chém!
Truy Mệnh vẻ mặt khổ đại cừu thâm.
Vô Tình phe phẩy chiết phiến, cười: “Đúng vậy, Truy Mệnh vì huynh ăn mắng không ít a! Bất quá, ai bảo đệ ấy nóng nảy bộp chộp!”
Thiết Thủ vẫn im lặng, hắn có cảm giác là lạ khi nhìn thấy Thích Thiếu Thương từ trên lầu đi xuống. Hiện tại phòng Thích Thiếu Thương là phòng thứ nhất bên tay phải, nhưng hẳn hắn còn nhớ lúc trước phòng hắn là phòng thứ ba bên trái.
“Không sao là tốt rồi! Cũng thật là, chỉ tại Truy Mệnh không tìm cẩn thận, đáng lẽ đệ ấy nên nhìn đến các phòng khác!” Thiết Thủ bình tĩnh nói. Thích Thiếu Thương sửng sốt, nụ cười đông cứng trên mặt.
“Không phải, đệ không biết Thích đại ca ở trong phòng Cố Tích Triều chơi, bọn họ không phải là kẻ thù sao?”
Một lời thốt ra, xung quanh tĩnh lặng.