Trong phòng nghị sự Lục Phiến Môn.
Vô Tình chậm rãi phe phẩy chiết phiến, Lãnh Huyết khoanh tay đứng lặng bất động, Thiết Thủ nắm tay không ngừng gõ gõ trên bàn. Thấy Thích Thiếu Thương tiến vào, tầm mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía hắn.
“Vô Tình huynh, các người nghi ngờ Cố Tích Triều gϊếŧ Nam Cung quận vương?” Không đợi Vô Tình cất lời, Thích Thiếu Thương đã hỏi trước. Vô Tình trừng mắt liếc Truy Mệnh một cái, tên lắm chuyện! Vốn định dẫn Thích Thiếu Thương từng bước một suy luận thêm, ai ngờ kết luận sớm đã bị Truy Mệnh làm bại lộ, bây giờ không còn cách nào khác, đành phải bình tĩnh nói chuyện thôi!
“Đúng!” Vô Tình dự định nói thẳng.
“Có chứng cớ gì?”
“Vết thương chí mạng ở cổ Nam Cung quận vương hoàn toàn trùng khớp với lưỡi của Thần Khốc Tiểu Phủ, hơn nữa còn có tất cả mọi người trong quận vương phủ làm nhân chứng.” Thiết Thủ mở miệng trước.
“Chỉ dựa vào một cái lưỡi phủ thì có thể kết luận sao? Cho dù tại hiện trường có thể chứng minh Thần Khốc Tiểu Phủ là hung khí gϊếŧ người, nhưng trên giang hồ có người nào không biết vũ khí của Cố Tích Triều là Thần Khốc Tiểu Phủ, chẳng lẽ y ngốc đến nỗi tự mình để lại dấu vết?” Ánh mắt Thích Thiếu Thương vẫn lặng như mặt hồ.
Mọi người ngồi ngồi chết lặng tại chỗ. Thích Thiếu Thương trực tiếp bao che cho Cố Tích Triều! Đằng hắng một cái, Vô Tình nói, “Thích huynh, huynh bình tĩnh một chút.”
“Ta rất bình tĩnh!” Thanh âm Thích Thiếu Thương lạnh lẽo đến mức khiến những người ở gần không khỏi phát run.
“Thích Thiếu Thương, vì lý do gì mà huynh cho rằng Cố Tích Triều không gϊếŧ Nam Cung quận vương?” Lãnh Huyết rõ ràng là không vui, tay đang cầm kiếm nắm thật chặt.
“Không có lý do!” Thích Thiếu Thương nghiêng người, cơ thể vì có chút kích động mà hơi nhổm dậy.
“Thích Thiếu Thương, chúng ta tìm huynh tới phân tích vụ án, không phải nghe huynh giải vây cho nghi phạm!” Lãnh Huyết không thể nhịn được nữa. Vô Tình phất tay về phía hắn, ý bảo im lặng.
“Thích huynh, ăn nói bừa bãi sẽ gây chuyện thị phi. Nếu huynh đã nói Cố Tích Triều không phải hung thủ, tất có lý do của mình. Huynh biết nội tình?”
“Ta không biết.” Thích Thiếu Thương trả lời.
“Vậy huynh dựa vào cái gì mà cho rằng y không gϊếŧ Nam Cung quận vương?”
“Bởi vì, bởi vì…” Thích Thiếu Thương nắm chặt tay, biểu cảm trên mặt cực kỳ thống khổ, ngọ nguậy hồi lâu, cuối cùng vẫn không biết tiếp theo nên nói gì cho được.
“Bởi vì hắn biết tối hôm qua ta chơi bời trăng hoa cả đêm ở Ngọc Kiều Các!” Cửa mở, Cố Tích Triều đi tới, chân hơi lảo đảo. Y khẽ tựa vào khung cửa.
“Cố Tích Triều, ngươi…!” Thích Thiếu Thương đứng phắt dậy, biến sắc.
Cố Tích Triều vẫn cười nhạt, đi đến bên cạnh Thích Thiếu Thương, nhẹ nhàng ấn vai hắn ngồi xuống, mặt y tựa hồ đã kề sát vào mặt hắn, “Không sao, Đại đương gia, miên hoa ngọa liễu* là bản tính của Cố Tích Triều, sao phải che giấu?” Thanh âm ôn nhu cơ hồ không nghe được.
*miên hoa ngọa liễu: trăng hoa phóng đãng với đàn bà
Thích Thiếu Thương lăng sững sờ ngồi trên ghế, mười ngón tay bấu vào tay vịn, nỗi thống khổ đang bào mòn trái tim của hắn.
Cố Tích Triều dùng ánh mắt đau lòng quét trên khuôn mặt Thích Thiếu Thương, nhưng chốc lát lại ngẩng đầu lên, gương mặt không có mảy may cảm xúc.
“Đại đương gia nhạy cảm, Vô Tình tổng bộ tội gì phải làm khó hắn. Trực tiếp hỏi Tích Triều không phải nhanh hơn sao?”
Vô Tình trầm mặc, Lãnh Huyết ngơ ngác nhìn bọn họ, Thiết Thủ sắc mặt chăm chú một lần nữa ngồi xuống.
“Sao vậy? Vừa rồi Tứ đại danh bộ thay nhau bức cung, giương đao múa kiếm, hiện tại nghi phạm đã ở trước mặt lại không dám nói tiếp nữa?” Cố Tích Triều khóe miệng nhếch lên, cười lạnh một tiếng.
“Cố Tích Triều, nói như vậy ngươi đêm qua ở Ngọc Kiều Các?” Vô Tình hạ chiết phiến, hỏi.
“Không sai.” Cố Tích Triều ngửa đầu thưởng thức bức tranh treo trên tường.
“Đêm qua ngươi ở cùng cô nương nào? Từ giờ Dậu tới giờ Sửu ngươi làm gì?” Lời nói của Vô Tình khiến Thiết Thủ chấn động, Thích Thiếu Thương cả kinh ngẩng đầu lên.
Cố Tích Triều không chút bối rối, xoay người đến gần Vô Tình, “Vô Tình tổng bộ, chẳng lẽ ngài không hiểu nam nhân đến thanh lâu làm gì? Ngài vẫn còn nghi ngờ Cố Tích Triều… Có phải ngài còn muốn xét người hay không?!!”
Vô Tình sững sờ ngay tại trận, Thích Thiếu Thương kích động ngồi dậy, phóng tới ngăn trước mặt Cố Tích Triều, nhìn Vô Tình trừng trừng, mắt như muốn nứt ra. Hắn không cho phép Cố Tích Triều làm nhục chính mình trước mặt người khác, bất luận là ai cũng không được!
“Được rồi! Thích Thiếu Thương ta lấy đầu ra đảm bảo, Cố Tích Triều không phải hung thủ gϊếŧ Nam Cung quận vương!” Thích Thiếu Thương xoay người kéo tay Cố Tích Triều hướng ra cửa. Truy Mệnh đang muốn tiến lên, bàn tay Thích Thiếu Thương đã nắm chặt kiếm, Nghịch Thủy Hàn tuốt ra, Truy Mệnh vội che đầu.
“Thích đại ca! Không phải đệ muốn cản huynh, đệ chỉ muốn hỏi Triều Triều, trưa nay Ngọc Tuệ Nhi ăn gì?”
Thích Thiếu Thương thu hồi Nghịch Thủy Hàn, lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Ngọc Tuệ Nhi không ăn cơm trưa ở đây!”
Thích Thiếu Thương nắm tay Cố Tích Triều lôi y ra khỏi phòng nghị sự. Truy Mệnh, Thiết Thủ, Lãnh Huyết đồng loạt nhìn về phía Vô Tình. Vô Tình tránh né ánh mắt của bọn họ, nét mặt vô tội: “Ta chỉ muốn hỏi y có thể tìm cô nương ở Ngọc Kiều Các làm nhân chứng hay không thôi!”
Kéo Cố Tích Triều đi thẳng một mặt, Thích Thiếu Thương thần sắc nghiêm túc khiến người ta sợ hãi. Sắc mặt căng thẳng, ánh mắt lạnh như băng, giống như trên thế giới này không gì có thể lấy đi sự chú ý của hắn. Lúc này, hắn chỉ biết duy nhất bàn tay hắn đang nắm mà thôi!
“Thích Thiếu Thương!” Cố Tích Triều rốt cục mở miệng, dùng sức rút tay ra khỏi vòng kim cô đang nắm chặt tay mình.
Thích Thiếu Thương bừng tỉnh, thậm chí phản ứng đầu tiên là muốn rút Nghịch Thủy Hàn ra. Lúc hắn nhận ra người đó là Cố Tích Triều, kinh ngạc “A?” một tiếng. Cố Tích Triều cúi đầu không nói lời nào, xoa xoa cổ tay bị nắm đến sưng đỏ, thở hồng hộc. Thích Thiếu Thương lúc này mới phản ứng, kéo tay Cố Tích Triều xem xét kĩ càng.
“Thực xin lỗi, ta quên. Ngươi cũng thật là, đau sao không nói sớm?”
Nhìn bộ dạng hắn lo lắng lại hối hận, lúm đồng tiền trên má lúc ẩn lúc hiện, y nhịn không được vươn tay chọt chọt gương mặt tròn tròn như cái bánh bao kia, “Ngươi chạy như điên vậy, làm sao ta nói?”
Thích Thiếu Thương nhìn y, trầm mặc hồi lâu.
“Thích Thiếu Thương, ngươi thật sự tin tưởng ta không gϊếŧ Nam Cung Tuấn?” Cố Tích Triều đột nhiên hỏi.
“Bằng không, ta sao lại vì ngươi đắc tội với Vô Tình bọn họ?” Vẫn nắm tay y, miệng thở hổn hển.
“Ngươi hối hận?” Rút tay ra, nhìn thẳng vào mặt Thích Thiếu Thương.
“Hối hận? Cố công tử không biết là Thích mỗ hiện tại dù có hối hận cũng đã muộn sao? Cơm trưa của Ngọc Tuệ Nhi cũng không có!”
Ánh mắt y sáng ngời nhìn hắn, đột nhiên nhếch miệng cười “Ha ha…”, gương mặt rực rỡ xán lạn như lúc ban đầu mới gặp.
Ở cùng ngươi, ta không hối hận!
Thích Thiếu Thương không phân bua thêm, lôi Cố Tích Triều chạy trở về phòng. Ngọc Tuệ Nhi lúc này đang ngủ trưa, Thích Thiếu Thương tìm một tay nải lớn, đem quần áo của Cố Tích Triều và Ngọc Tuệ Nhi gói lại. Cố Tích Triều đứng giữa phòng chăm chăm nhìn hắn.
“Thích Thiếu Thương, chúng ta, đi thật?”
“Đương nhiên! Đừng ngây ngốc đứng đó nữa, đi!” Thích Thiếu Thương nói, một tay xách hành trang, tay kia ôm lấy Ngọc Tuệ Nhi đang ngủ say, khiến Cố Tích Triều sợ tới mức nhanh tay ôm lấy đứa nhỏ. Thích Thiếu Thương không phải lầm Ngọc Tuệ Nhi với hành trang rồi!
“Từ từ!” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên dừng lại.
Cố Tích Triều khẽ biến sắc, “Ngươi, hối hận?”
“Không phải, ta chưa nói với Hồng Lệ. Ngươi đứng yên ở đây không được đi đâu, chờ ta!” Vội vã chạy mất.