Thích Thiếu Thương không biết mình đã quay về phòng như thế nào, châm nam đá chân xiêu, vừa đẩy cửa đã ngã lên giường.
Vận mệnh luôn ẩn nấp ở một nơi bí mật nào đó, chờ cho ngươi hoàn toàn không phòng bị liền một kích đánh vào đầu. Nếu lúc trước không kiên quyết làm sáng tỏ sự việc, sao có thể chịu kết cục như hôm nay – tổn thương, đau đớn, hỗn loạn? Người rã rời, ý tản mạn, kết thúc, đương nhiên đã kết thúc, đây là lúc nên rời đi!
Vật tùy thân chỉ có độc nhất Nghịch Thủy Hàn ở trên bàn, nhưng mà, kết cục dù đã định, tình có thể dứt bỏ sao? Cáo biệt những hồi ức tốt đẹp, những đêm trằn trọc, cáo biệt…
Trong đại sảnh nhốn nháo, Vô Tình Thiết Thủ đang cùng ai hàn huyên, Truy Mệnh khoa chân múa tay vui sướиɠ hô to gọi nhỏ cái gì vậy?
“Tiểu Yêu, ngươi chỉ giỏi nói miệng thôi! Cái gì cùng nhau đi săn thú, ta đi phủ tướng quân tìm ngươi tám mươi lần, lão tướng quân nói ngươi đi trấn thủ biên cương, ngươi đúng là thân lừa ưa nặng!”
“Ai da, Truy Mệnh, người ta ngàn dặm xa xôi đi tìm Hồng Lệ đó!”
“Tiểu Yêu!” Thích Thiếu Thương thân thiết gọi to tên “tình địch” đã lâu không gặp.
“Thích Thiếu Thương!” Tiểu Yêu vừa mừng vừa sợ.
“Hồng Lệ!” Thích Thiếu Thương nhìn thấy Tức Hồng Lệ đang ngồi sau lưng Tiểu Yêu, áo choàng lông cừu trắng muốt, tóc đen dài được thắt tinh xảo xõa trước ngực. Nàng cũng thấy hắn, vội vàng đứng lên.
“Thiếu Thương! Chàng thật sự ở đây!” Tức Hồng Lệ trong mắt rưng rưng, nếu trong phòng không có người, chỉ sợ đã sớm nhào vào lòng Thích Thiếu Thương.
“Hồng Lệ ~~” Hách Liên Xuân Thủy căng thẳng nhìn hai người trao đổi ánh mắt, nhẹ nhàng kéo tay Tức Hồng Lệ. Tức Hồng Lệ giờ phút này sao còn tâm trạng để ý đến hắn đây?
Thích Thiếu Thương muốn phá tan bầu không khí căng thẳng, “Tiểu Yêu, Hồng Lệ, sao các người lại đến đây?” Nói xong liền hối hận. Hồng Lệ đương nhiên là đến tìm mình, bất luận thế nào mình cũng là tướng công của nàng. Chưa nói một lời vội rời khỏi, đến Lục Phiến Môn cũng đã ba tháng ròng, nhưng một bức thư báo bình an cũng không viết! Càng nghĩ càng thấy hổ thẹn.
Tức Hồng Lệ lại đang chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương, trong mắt đong đầy lưu luyến nhớ nhung. Trước khi gặp hận không kể xiết, khi gặp một chút oán thán cũng không. Mỗi ngày nhớ người, người không có, mắt ngấn lệ tràn ngập gió tương tư mưa lạnh lẽo có ai hiểu cho? Cảm nhận ủy khuất trách móc trong mắt Hồng Lệ, Thích Thiếu Thương vươn tay ôm nàng vào lòng. Vô Tình vờ nhìn chiết phiến, thôi động luân y nhanh nhanh rời khỏi. Thiết Thủ làm như có chuyện khẩn cấp dặn dò tiểu bộ khoái bên cạnh. Truy Mệnh nắm lấy Tiểu Yêu vẻ mặt ai oán kéo ra ngoài cửa…
“Hồng Lệ, ta…” Thích Thiếu Thương thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Che miệng hắn, Tức Hồng Lệ mỉm cười lắc đầu. Vì yêu hắn, mới lựa chọn ngàn dặm xa xôi tìm hắn, nàng không muốn nghe câu “thực xin lỗi” này. Điều này lại làm cho Thích Thiếu Thương nghẹn ở ngực vô cùng khó chịu, mình rốt cuộc phải làm thế nào thì nàng mới hiểu được? Băn khoăn hồi lâu, cuối cùng, Thích Thiếu Thương nhìn thẳng vào mắt Tức Hồng Lệ, chuẩn bị nói cho nàng quyết định sau cùng.
“Chúc mừng Đại đương gia cùng Tức thành chủ tương phùng sau vạn năm xa cách!”
Hai người bàng hoàng, quay đầu lại đã thấy Cố Tích Triều ôm Ngọc Tuệ nhi đứng trên cầu thang. Cố Tích Triều mím môi cười, nhưng trong mắt lại phảng nét ưu thương, còn Ngọc Tuệ nhi cầm chong chóng giấy trong tay, miệng không ngừng thổi thổi. Hai người vội vàng tách ra. Tức Hồng Lệ gương mặt đỏ bừng, mất tự nhiên vân vê góc áo. Thích Thiếu Thương vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì.
Cố Tích Triều nhìn bọn họ, cười giễu, đùa với Ngọc Tuệ nhi trong lòng: “Ngọc Tuệ nhi, con xem thúc thúc thẩm thẩm ngượng ngùng kìa!”
Thích Thiếu Thương nghe vậy nhướng mày, hung hăng trừng mắt liếc Cố Tích Triều. Ngọc Tuệ nhi đã quên cái trán còn bầm tím, cười hì hì vỗ tay, “Tỷ tỷ đẹp quá!”
“Tiểu cô nương nhà ai vậy? Thật đáng yêu!” Tức Hồng Lệ nhịn không được đi tới bế Ngọc Tuệ nhi, sờ gương mặt nhỏ nhắn của nó.
“Tiểu nữ Ngọc Tuệ nhi. Gọi thẩm thẩm đi con!” Cố Tích Triều nhìn Tức Hồng Lệ đang say mê đùa với Ngọc Tuệ nhi, mỉm cười.
“Thẩm thẩm!” Ngọc Tuệ nhi lanh lợi bắt chước, khiến Tức Hồng Lệ càng đỏ mặt hơn.
“Nữ nhi của ngươi? Vậy phu nhân ngươi…” Tức Hồng Lệ đang khom người, không chú ý tới sắc mặt Cố Tích Triều thoáng chốc tái nhợt.
“Hồng Lệ, nàng đi đường đã mệt, lên phòng nghỉ ngơi một chút đi!” Thích Thiếu Thương định bế Ngọc Tuệ nhi từ trong lòng Tức Hồng Lệ, lại bị Cố Tích Triều nhanh chóng đoạt lấy, ánh mắt cảnh giác nhìn Thích Thiếu Thương. Khẽ thở dài, Thích Thiếu Thương đón lấy hành trang của Tức Hồng Lệ, cùng nàng lên lầu.
“Đại sư huynh!” Lãnh Huyết xông tới, lập tức va vào người Thích Thiếu Thương, hành trang rơi xuống đất.
“Lãnh Huyết, sao vậy?” Lãnh Huyết lúc nào cũng bình tĩnh, hôm nay kích động như vậy khiến hắn thật bất ngờ.
“Thực xin lỗi, Thích đại ca. Nam Cung quận vương xảy ra chuyện, Hoàng Thượng đang giận dữ… Đệ phải đi tìm Đại sư huynh!” Lãnh huyết vội vàng tránh đường chạy đi. Thích Thiếu Thương liếc nhìn Cố Tích Triều đang ngẩn ra, lại quay đi, cùng Tức Hồng Lệ về phòng.
Tức Hồng Lệ dùng nước ấm rửa mặt, trang điểm nhẹ, cởϊ áσ lông cừu ra, dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn. Thích Thiếu Thương ngồi bên cạnh nhìn nàng, cứ nhìn như vậy, người trước mặt lại hóa thành thân ảnh tóc quăn thanh y.
“Thiếu Thương, chàng đang nghĩ gì?”
“Ách? Không, không có gì.” Thích Thiếu Thương lắc đầu, cố gắng thoát ra khỏi ảo giác.
Đỡ lấy vai hắn, Tức Hồng Lệ dịu dàng xem xét. Đã lâu không gặp, vốn tưởng hắn sẽ không chăm sóc chính mình, gương mặt râu ria tàn tạ áo quần lôi thôi, nào ngờ Thích Thiếu Thương vẫn như vậy, sạch sẽ, chỉnh tề, anh tuấn lỗi lạc.
“Thiếu Thương, tiếp theo chàng định làm gì?”
Nàng chờ câu trả lời của hắn, hy vọng hắn sẽ nói, “Hồng Lệ, chúng ta về nhà!” Nhưng lại có một trực giác chính xác nói với nàng, điều đó không có khả năng.
“Hồng Lệ, ta muốn đi khắp nơi.” Tức Hồng Lệ nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng không hoàn toàn giống với ước nguyện của nàng, nhưng dù sao hắn vẫn muốn rời khỏi nơi này. Nói thật, mới vừa rồi ở đại sảnh, nàng tựa hồ cảm giác được mối quan hệ kỳ lạ giữa Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều. Thời khắc họ nhìn nhau, nhanh như chớp, lại đủ cho người khác nhìn thấy ẩn tình trong đó. Lúc trước khi Thích Thiếu Thương vội vàng rời đi, hắn vô cớ căng thẳng như vậy, nên hôm nay nàng càng tin vào điều đó hơn. May mắn thay, Thiếu Thương lạc đường đã biết quay lại.
“Được, ta cùng đi với chàng, chàng muốn đi đâu? Đúng rồi, trước hết chúng ta đi thăm Tiểu Ngọc…” Tức Hồng Lệ tràn đầy hào hứng tính sẵn đường đi.
“Hồng Lệ, ta nói, ta muốn chu du giang hồ một mình.”
“Chàng… nói… cái gì?” Tay Tức Hồng Lệ vẫn ở trong không trung, chết lặng.
“Thích đại ca!” Cửa bị phá, Truy Mệnh xông tới, người này sao lại không bao giờ nhớ gõ cửa thế chứ!
“Truy Mệnh, sao vậy?” Thích Thiếu Thương đứng lên.
“Đại sư huynh mời huynh đi chỗ này một chút.” Truy Mệnh ngại ngùng liếc Tức Hồng Lệ. Tức Hồng Lệ xoay người nhìn sang chỗ khác.
“Truy Mệnh, ngươi nói với Vô Tình ta có việc, ta…” Thích Thiếu Thương có chút tức giận, vì sao luôn luôn có người chen vào lúc hắn đang nói chuyện a?
“Thích đại ca, tối hôm qua Nam Cung quận vương bị gϊếŧ trong phủ, Đại sư huynh nghi kẻ ra tay là Cố Tích Triều!” Truy Mệnh che miệng nói nhỏ vào tai Thích Thiếu Thương. Nhưng một lời này vào tai, Thích Thiếu Thương lại cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh.
“Cái gì? Không có khả năng!” Thích Thiếu Thương hô to, Truy Mệnh bị hét vào mặt vội vàng tránh ra, xoa xoa lỗ tai.
“Thích Thiếu Thương, tai ta bị huynh làm cho điếc rồi!”
Thích Thiếu Thương cầm lấy Nghịch Thủy Hàn, vội vàng nói với Tức Hồng Lệ “Chờ ta trở lại nói sau”, đoạn bước ra cửa.