Cả ngày hôm đó, trong Lục Phiến Môn không thấy bóng dáng Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương sắp điên lên, lại chỉ có thể ngồi chờ trong phòng. Hắn không thể nói với Thiết Thủ bọn họ, rằng chính hắn nhìn Cố Tích Triều rời đi. Lúc đó làm sao hắn ngờ được, y sẽ biến mất cả một ngày không trở lại. Thiết Thủ tìm Cố Tích Triều hỏi cách giải hàn độc Tương Tử Yến, Truy Mệnh tìm Cố Tích Triều hỏi cách pha chế rượu Thiệu Hưng ngọt ngào thắm đượm, tiểu bộ đầu Thiết Đản tìm Cố Tích Triều hỏi danh sách giam giữ phạm nhân trong nha môn… Nhưng điểm chết người chính là, Ngọc Tuệ nhi khóc đòi phụ thân, không thấy Cố Tích Triều nó một hạt cơm cũng không ăn, ngoại trừ Thích Thiếu Thương nó thậm chí không cho người khác bế, mà cho dù đang ở trong lòng Thích Thiếu Thương, nó vẫn chỉ khóc, nước mắt ướt đẫm vạt áo.
“Thúc thúc, phụ thân ~ không cần Ngọc Tuệ nhi nữa sao?”
“Không phải đâu, phụ thân thương Ngọc Tuệ nhi nhất, sao có thể không cần Ngọc Tuệ nhi?” Thích Thiếu Thương an ủi.
“Phải mà, phải mà! Hôm qua phụ thân giận Ngọc Tuệ nhi, hôm nay sẽ không cần Ngọc Tuệ nhi! Oa ~” Ngọc Tuệ nhi dùng sức đá Thích Thiếu Thương, hắn lại hoàn toàn không có cảm giác.
“Ngọc Tuệ nhi ngoan, phụ thân chỉ ra ngoài làm việc thôi, sắp trở về rồi.” Thích Thiếu Thương như tự nhủ với chính mình. Tận đáy lòng hắn muốn tin như vậy, buộc bản thân phải tin như vậy.
“Không đúng không đúng! Phụ thân không cần Ngọc Tuệ nhi! Phụ thân bỏ lại Ngọc Tuệ nhi mà đi rồi!”
Thích Thiếu Thương cả kinh, mấy chữ cuối cùng làm cho hắn cả người đóng băng cứng ngắc. “Bỏ lại!” “Đi rồi!!!”
“Vãn Tình, đừng bỏ ta lại một mình…”
“Đại đương gia, Tích Triều đi, đến đây từ biệt!”
“Tích Triều!” Dự cảm điềm xấu dâng trào trong tâm, ác mộng lại quay về, Thích Thiếu Thương cảm giác trước ngực có mùi tanh ngọt. Từ khi gặp lại Cố Tích Triều, hắn sớm đã không còn bị những cơn ác mộng giày vò, mà nay, loại cảm giác sợ hãi này lại kéo tới, bởi vì hắn lại mất tin tức của y.
“Tích Triều! Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì!” Khẽ đem Ngọc Tuệ nhi đã khóc mệt đang gục vào vai mình ngủ say đặt lên giường, Thích Thiếu Thương đắp chăn cho nó, vội vàng đi xuống lầu.
“Truy Mệnh, đệ trông Ngọc Tuệ nhi giúp ta, ta đi ra ngoài một chút.” Thích Thiếu Thương cầm theo Nghịch Thủy Hàn đi ra ngoài trong ánh mắt của mọi người.
“Thích huynh! Huynh đi tìm Cố Tích Triều?” Thiết Thủ ngăn cản Thích Thiếu Thương.
“Y, đã một ngày chưa trở về.” Thích Thiếu Thương cúi đầu nói.
“Ta biết. Nhưng Cố Tích Triều cũng không có mất tích.” Thiết Thủ liếc Thích Thiếu Thương một cái, nhường đường.
Thích Thiếu Thương không vội đi ra ngoài nữa, chỉ mở to mắt nhìn Thiết Thủ.
Sau bữa cơm chiều, Thích Thiếu Thương đứng trước cửa phòng Thiết Thủ.
“Vào đi, Thích huynh!” Thiết Thủ đang đối mặt với cửa sổ uống trà.
“Ngươi biết Cố Tích Triều đi đâu?” Thích Thiếu Thương hỏi.
“Đúng, hơn nữa ta biết hắn hiện tại tuyệt đối không sao hết.” Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng thở ra, hắn tin Thiết Thủ.
Thiết Thủ cười không thành tiếng, cho nên Thích Thiếu Thương không nhìn thấy nụ cười này tràn ngập chua xót.
“Kỳ thật, chúng ta sớm nên nói chuyện.” Thiết Thủ đối mặt hắn, im lặng thong dong. Một ly trà thơm ngát đặt ở trước mặt Thích Thiếu Thương.
“A?” Thích Thiếu Thương hé miệng, cúi đầu.
“Huynh cho rằng mấy năm nay ta chăm sóc Cố Tích Triều không tốt.” Thiết Thủ thổi lá trà trong chén.
Ánh mắt Thích Thiếu Thương có chút do dự, cuối cùng dừng lại trên chén trà của mình.
“Huynh ~ vẫn muốn hỏi ta, Ngọc Tuệ nhi từ đâu đến, đúng không?”
“…” Câu hỏi này quả thực không khi nào rời khỏi tâm trí Thích Thiếu Thương, bởi cứ gặp đứa nhỏ hắn lại nhớ đến người nọ.
“Huynh tin rằng Ngọc Tuệ nhi là con của Cố Tích Triều và Vãn Tình?” Thiết Thủ hỏi.
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn Thiết Thủ, trong mắt thậm chí có một chút hy vọng lướt qua.”Hẳn là… phải! Nhưng hình như ta chưa bao giờ nghe nói Vãn Tình cô nương mang thai.”
“Đúng vậy! Ngọc Tuệ nhi không phải con của Vãn Tình!” Thiết Thủ nói rất nhanh, gương mặt vô cảm.
Thích Thiếu Thương vừa muốn nói thêm, Thiết Thủ lại tiếp tục, giọng lạnh như băng: “Nhưng, nó đúng là nữ nhi của Cố Tích Triều!”
Thích Thiếu Thương đầu óc quay cuồng.
“Là con của y và một nữ nhân khác.”
Thích Thiếu Thương giật mình đứng lên, nhìn Thiết Thủ. “Một nữ nhân khác?”
“Đúng vậy… Một nữ nhân ở thanh lâu.”
Chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang! Thích Thiếu Thương trên mặt tràn ngập khϊếp sợ.
“Trước khi Cố Tích Triều lấy Vãn Tình, huynh có biết y đã trải qua những gì không?” Thiết Thủ nhìn Thích Thiếu Thương đang chấn động như bị sét đánh.
“Thư sinh nghèo trắng tay, từng đầu quân, cũng từng Sơn Đông mãi võ.” Thích Thiếu Thương vội nói, người nọ đã nói với hắn như thế ở quán rượu Kỳ Đình.
“Thân phận của mẹ y, huynh có biết không?”
Thích Thiếu Thương lắc đầu.
“Năm đó, Giang Nam là nơi hưng thịnh phồn hoa nhất. Tiêu Kim Quật là vương tôn công tử thành Dương Châu, xem tiền như đất cát, coi mỹ nhân trong thiên hạ không ra gì. Vậy mà, Tiêu Kim Quật lại không thể chống lại vẻ đẹp của một người con gái. Không chỉ hắn, cả tiên đế cũng từng hâm mộ mà cải trang đi Giang Nam, chỉ vì muốn thấy một bóng phù dung.”
“Ngươi nói rất đúng, năm đó Tiêu Kim Quật có si mê một bóng hồng nhan.” Thích Thiếu Thương từng nghe nói Giang Nam năm đó có một vị giai nhân phong lưu, hương sắc nghiêng thành đổ nước, áo hồng phấp phới khiến cả giang hồ như mê như say.
“Đúng vậy.”
“Cố Tích Triều là con trai của nàng?”
“Cố Tích Triều là con riêng của nàng, từ nhỏ lớn lên trong son phấn đàn bà, giữa mỹ nhân như châu ngọc, đã quen trăng hoa…”
“Đừng nói nữa!” Thích Thiếu Thương đột nhiên cắt lời Thiết Thủ, xoay người hướng ra cửa.
“Tốt nhất huynh nên nghe xong, cũng không có hại gì.” Thiết Thủ nhẹ nhàng nói. Thích Thiếu Thương cố gắng bình tĩnh trở lại, quay sang nhìn hắn.
“Ngươi dựa vào cái gì…”
“Ta dựa vào cái gì để khẳng định Cố Tích Triều xuất thân từ thanh lâu lại yêu nữ nhân thanh lâu? Y kiêu ngạo như vậy, y sẽ không làm thế, phải không?” Lần đầu tiên Thích Thiếu Thương thấy trong mắt Thiết Thủ như vậy —— mãnh liệt, không, là ác liệt.
Thích Thiếu Thương cắn chặt răng.
“Sự thực y quen người đàn bà kia trước Vãn Tình, hơn nữa đã sống chung. Về sau, Vãn Tình xuất hiện, Cố Tích Triều không thể không bỏ nàng, nguyên nhân thì huynh cũng đã rõ. Nhưng bọn họ vẫn luôn âm thầm hò hẹn, bởi người đàn bà kia tình nguyện cả đời không cần danh phận, kiên quyết muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của y. Nàng vì y hạ sinh một bé gái. Lúc Vãn Tình tự sát, đứa nhỏ đó đã gần một tuổi.” Thiết Thủ sắc mặt dần trở nên trắng bệch, hai tay nắm thành quyền, lại buông ra.
“Đứa nhỏ đó chính là Ngọc Tuệ nhi?” Giọng nói Thích Thiếu Thương có chút khàn khàn.
“Đúng vậy.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Tự Cố Tích Triều nói ra. Lúc Vãn Tình vừa qua đời y cơ hồ đã là người điên. Sau này y có chút bình phục, cứ mỗi khi nhớ ra một việc y lại nói cho ta nghe. Tuy rằng trật tự câu chữ hỗn loạn, ý tứ không trọn vẹn, nhưng ta vẫn có thể từ thân thế của y mà suy ra. Hơn nữa, dựa theo miêu tả của y về người đàn ba đó, ta tìm được nàng trong kinh thành, mang Ngọc Tuệ nhi về.”
Thích Thiếu Thương cảm thấy không khí hít vào như đông cứng, càng lúc càng khó thở.
“Đông Môn Ngọc Kiều Các, nếu huynh cảm thấy lời ta nói không đáng tin, có thể tự mình đi dò hỏi. Bất quá, không phải hôm nay, không phải giờ phút này.”
“Vì sao ta lại muốn đi dò hỏi? Liên quan gì tới ta?” Thích Thiếu Thương cười lạnh một tiếng, khóe miệng cương nghị căng thẳng, lại làm cho gương mặt anh tuấn thoạt nhìn có chút dữ tợn.