Trong đại sảnh im ắng.
Vô Tình phe phẩy chiết phiến, Thiết Thủ khoanh tay đứng bên cạnh, Lãnh Huyết nhìn chằm chằm xuống đất. Truy Mệnh kinh ngạc nhìn quanh, sau khi đảo mắt một vòng, chán nản thở dài, hắn không thích nhất là bị mọi người đánh đố, bởi vì —— Truy Mệnh cho tới bây giờ vẫn đoán không ra a!
“Tên đầu sỏ” Thích Thiếu Thương ngồi trên ghế im lặng uống trà một hơi, hắn mặc kệ tam đại danh bộ đang có những hành động quái lạ, trong đầu chỉ tràn ngập bóng dáng thanh y.
Truy Mệnh dẫu môi, thật sự chịu không nổi cái không khí nặng nề này.”Sáng sớm tránh người vẫn là tốt nhất!” Vừa nói xong đã không thấy tăm hơi.
Không đến một giây đồng hồ sau, Truy Mệnh lại xuất hiện trong đại sảnh. Khuôn mặt đỏ bừng, thở hồng hộc nói: “Đại sư huynh! Không xong rồi! Môn chủ Hàn Ngọc Môn đến đây!”
Vô Tình cả kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Hàn Ngọc Môn muốn trở thành thù địch với Lục Phiến Môn?
Trong nháy mắt, đại sảnh trở nên chật chội, hơn mười người áo đen bịt mặt đứng trước mặt Vô Tình bọn họ. Dẫn đầu là một vị công tử bạch y, tay áo tung bay trong gió, phong độ bất phàm. “Ba!” Xếp chiết phiến lại, chắp tay cười nhạt: “Bái kiến tứ đại danh bộ!” Người tới đúng là Thiếu chủ Hàn Ngọc Môn Liễu Khinh Lam.
“Thì ra là Liễu môn chủ, thứ lỗi đã không tiếp đón sớm được!” Vô Tình chắp tay hoàn lễ.
“Chưa thông báo đã tự tiện tiến vào đại sảnh, mong chư vị thứ lỗi!” Liễu Khinh Lam vẫn chắp tay, hơi hơi khom người, nhìn như thỉnh tội, nhưng khí phái lại khiến người khác biến sắc!
“Không đâu không đâu! Liễu môn chủ đương nhiên có cái lý của ngươi.” Vô Tình chờ Liễu Khinh Lam nói ra mục đích.
“A.” Liễu Khinh Lam phất vạt áo, ngồi đối diện Vô Tình. Ánh mắt liếc qua mọi người, vừa thấy Thích Thiếu Thương đã không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Vị này? Là trong vụ án Nghịch Thủy Hàn danh chấn giang hồ năm đó, Thích Thiếu Thương Thích đại hiệp?”
Thích Thiếu Thương không mấy quan tâm đến cách rào đón của họ Liễu kia, chỉ gật đầu.
Liễu Khinh Lam tỏ ra hứng thú nhìn hắn: “Nghe nói Thích đại hiệp lúc trước ở Tử Cấm Thành đánh Cố Tích Triều đại bại, về sau thoái ẩn giang hồ, không ngờ hôm nay lại được gặp, hân hạnh hân hạnh!”
Thích Thiếu Thương có chút không kiên nhẫn, hắn chán ghét những người luôn nhắc tới sự việc xảy ra ba năm trước mà hắn tối không muốn nhớ lại kia.
“Các vị cứ từ từ nói chuyện, Thích mỗ xin phép được vắng mặt.”
Nói xong đi thẳng lên lầu không ngoảnh lại.
Liễu Khinh Lam thoáng biến sắc, nhưng nháy mắt liền tự nhiên trở lại, cười nói: “Gia Cát tiên sinh không có ở đây?”
“Gia sư có một số việc cần ra ngoài xử lý, mấy ngày sau sẽ về.” Vô Tình nói.
“Vô Tình tổng bộ, tại hạ nghe nói Cố Tích Triều đang ở Lục Phiến Môn.”
“Không sai.”
“Trên giang hồ kẻ thù của Cố Tích Triều đang đuổi gϊếŧ y.”
“Ta biết.” Vô Tình vẫn như cũ phe phẩy chiết phiến.
“Nhưng mà…”
“Liễu môn chủ chẳng lẽ đã quên ước định lúc trước?”
“Đương nhiên không, Hàn Ngọc Môn vĩnh viễn sẽ không làm vậy, cũng không dám đối địch với Lục Phiến Môn.” Liễu Khinh Lam nhìn xuống đất.
“Liễu môn chủ quá khiêm tốn rồi, mối giao tình giữa Hàn Ngọc Môn và Lục Phiến Môn không phải ngày một ngày hai, lão môn chủ năm đó hy sinh vì Lục Phiến Môn, Gia sư thường xuyên nhắc tới, rất cảm kích.”
“Ha ha, đính ước của thân phụ, Khinh Lam không dám quên, nhưng trước mắt Lục Phiến Môn vô hình chung đã là mục tiêu cho mọi người chỉ trích.”
“Liễu môn chủ nói vậy có ý gì?” Vô Tình cảm giác trong lời nói của Liễu Khinh Lam có ẩn thái độ thù địch.
“Bởi vì Cố Tích Triều!” Liễu Khinh Lam ngẩng đầu nhìn trời.
“Cố Tích Triều đã rời khỏi giang hồ, không liên quan đến những ân oán xưa kia nữa!” Thiết Thủ rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
“Thiết tổng bộ, Cố Tích Triều không muốn để ý tới chuyện giang hồ, nhưng những người đã bị gϊếŧ hại năm đó đương nhiên muốn đòi lại công đạo!”
“Liễu Khinh Lam!” Thiết Thủ giận dữ, cơ hồ định xông ra, lại bị Truy Mệnh giữ chặt lại.
“Thiết Thủ!” Vô Tình ngăn hắn lại.
“Thiết tổng bộ bảo vệ Cố Tích Triều hơi quá mức rồi!” Liễu Khinh Lam vốn vui buồn không thể hiện ra, nhưng lúc này quả thật có chút khó chịu.
“Liễu môn chủ, Cố Tích Triều đang ở Lục Phiến Môn, nhưng y quả thật không liên quan đến những chuyện trên giang hồ nữa.” Vô Tình hết sức bình tĩnh nói, nhưng y có thể dự cảm thấy một cơn bão đang kéo đến, không thể tránh khỏi.
“Vô Tình tổng bộ, không phải Khinh Lam không tuân đính ước của thân phụ với Lục Phiến Môn, nhưng các môn phái trong giang hồ đang liên kết với nhau công khai lên án Cố Tích Triều, Hàn Ngọc Môn cơ bản không thể ngăn được.”
“Liễu môn chủ cũng đang chuẩn bị công khai lên án Cố Tích Triều?” Thiết Thủ lạnh lùng hỏi.
“Khinh Lam cũng không biết làm gì khác, dù sao công khai lên án Cố Tích Triều là đạo nghĩa giang hồ.”
“Cố Tích Triều đã muốn lánh xa giang hồ thị phi sống yên ổn, vì sao các ngươi còn không chịu buông tha cho y? Còn nói xằng là đạo nghĩa giang hồ?” Thiết Thủ nắm chặt hai tay, hai mắt bốc hỏa.
“Nếu những tên đại ma đầu gϊếŧ người không gớm tay đều lấy cớ thoái ẩn giang hồ mà giải quyết được nợ máu, thực có lợi cho chúng rồi!” Liễu Khinh Lam nhíu mày thích thú.
Vô Tình trừng mắt liếc Thiết Thủ một cái, “Nếu Liễu môn chủ bằng lòng hợp lực cùng Lục Phiến Môn, Nhai Dư cảm kích vô cùng. Còn nếu cương quyết muốn thi hành cái gọi là đạo nghĩa, chúng ta cũng tuyệt không phản đối.” Nếu thật sự phải đối đầu, sao phải sợ Hàn Ngọc Môn, huống chi thái độ Liễu Khinh Lam hôm nay đã thể hiện lập trường của hắn. Vô Tình không hề lo lắng sẽ mất đi đồng minh duy nhất này.
“Được! Khinh Lam đắc tội! Thỉnh cầu Vô Tình tổng bộ giao Cố Tích Triều cho Khinh Lam, Khinh Lam nguyện thay mặt khuyên các môn phái trên giang hồ, không đối địch với Lục Phiến Môn.” Nụ cười trên mặt Liễu Khinh Lam dần dần trở nên tham lam dữ tợn.
“Liễu Khinh Lam! Lòng lang dạ sói của ngươi cuối cùng đã lộ, cái gọi là công khai lên án Cố Tích Triều, căn bản đó là ý nguyện của ngươi, sự thật là chính ngươi đã kích động các đại môn phái công kích Lục Phiến Môn!” Thiết Thủ tay run lên thấy rõ.
“Thiết tổng bộ đã đề cao Khinh Lam quá rồi! Cố Tích Triều mới là nguyên nhân gây nên sóng gió trên giang hồ!” Liễu Khinh Lam vẫn cười nhạt.
“Thiết Thủ thúc thúc!” Một thanh âm nho nhỏ vang lên khiến mọi người chuyển dời sự chú ý. Không khí càng trở nên vô cùng căng thẳng, chỉ sợ một đốm lửa nhỏ cũng có thể thành lôi pháo.
Là Ngọc Tuệ nhi! Nó đang chập chững đi xuống lầu, cầm trong tay một tờ giấy trắng. “Thúc xem, con đang tập viết tên phụ thân!”
Mọi người đều thấy rõ ba chữ trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo: Cố — Tích — Triều!
Liễu Khinh Lam sửng sốt, nhất thời phản ứng: “Nó, nó là nữ nhi của Cố Tích Triều?”
Thiết Thủ Vô Tình âm thầm kêu khổ, Liễu Khinh Lam lại nhanh chóng đứng dậy ôm Ngọc Tuệ nhi vào lòng, mi mắt thấp thoáng ý cười.
Ngọc Tuệ nhi nhìn người lạ trước mặt, ánh mắt long lanh mờ mịt, tựa hồ không hiểu người này vì sao vừa gặp nó đã ôm nó vào lòng. Một lát sau, hai cái chân bé xíu đạp lung tung, cố gắng muốn tránh khỏi vòng tay của Liễu Khinh Lam. Gương mặt trước mắt rất đẹp, nhưng Ngọc Tuệ nhi rõ ràng là không thích.
Liễu Khinh Lam không đề phòng, bị đá vào eo, mặc dù không đau nhưng cũng rất mất mặt. Trong lúc tức giận liền muốn xuất chưởng. Đột nhiên, ngân quang lóe lên, âm thanh quỷ khóc thần hào xé không bay đến. Liễu Khinh Lam cả kinh, nghiêng đầu tránh né, cánh tay thả lỏng, đứa nhỏ trong lòng nháy mắt đã chạy mất. Quay đầu nhìn lên, thanh ảnh bay trong không trung, sau đứng lại giữa đại sảnh. Ngọc Tuệ nhi hai tay ôm lấy cổ Cố Tích Triều, bị ôm thật chặt vào lòng. Đôi mắt ôn nhu của Cố Tích Triều lướt qua nó, rồi thoáng chốc lập tức trở nên băng giá.