Chương 4

“Ai……!”

Nghĩ đến tình huống của hai người kia, ngay cả đám Lục Phiến môn nhân vô tâm vô phế ngày ngày đối mặt khám nghiệm tử thi cũng không khỏi thở dài ai oán, nhân thế quả thật trêu ngươi a!

Lục Phiến môn nhân xưa nay vốn xem sinh tử nhẹ tựa hồng mao. Khả nhưng, trơ mắt nhìn một người trẻ tuổi từng tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, kinh tài tuyệt diễm xinh đẹp cao ngạo, nay lại hôn mê bất tỉnh mãi không nhúc nhích. Thân thể nguyên lai mạnh mẽ đang gầy yếu đi theo thời gian, sinh khí ngày một tiêu tán, thì dù có là lòng dạ sắt đá cũng không khỏi lay động thán thanh.

Cố Tích Triều tuy rằng chưa chết, nhưng lại trở thành một hoạt tử nhân.

Mà Thích Thiếu Thương kia được y xả thân cứu giúp lại….

Cái kia, Khổng Tước trang chủ Ngải Nhị rốt cuộc cũng là bình an vô sự. Hắn kinh ngạc nhận ra thiết quyền đáng ra hướng hắn đánh tới, cuối cùng lại hạ xuống bên cạnh, làm cái bàn gỗ lim hắn đang dựa vào bị thủng một lỗ lớn.

“Ngươi…” không nghĩ Thích đại hiệp mắng cũng không tiếp tục mắng, sắc mặt phút chốc đại biến, cuối cùng lại thở dài. Khi đó, Ngải Nhị cảm thấy thấp thoáng tựa hồ có gì đó trên mặt Thích đại hiệp rơi xuống, lấp lánh. Thế nhưng chưa kịp nhìn rõ, hắn đã quay người bước ra khỏi phòng.

Kế tiếp, Thích Thiếu Thương tựa như đã quay về vị trí lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu bình tĩnh vô ba, tiếp tục xử lý sự vụ trong lâu, làm việc vẫn là cẩn thận tỉ mỉ mạnh mẽ vang dội …. Nhưng, chỉ có một điểm không giống mọi ngày: vẻ mặt hắn không còn như trước tựa tiếu phi tiếu, mà nay diện vô biểu tình. Ánh mắt trống rỗng như một cái xác không hồn…

Thích Thiếu thương ban ngày trừ bỏ những ngôn ngữ tất yếu liền rất kiệm lời, chỉ biết vùi đầu vào làm việc, làm, làm, làm, làm. Tối đến, lại một mình tay cầm vò rượu vào phòng Cố Tích Triều, đóng cửa hướng hoạt tử nhân nằm bên trong bắt đầu nói chuyện….

“Cố Tích Triều, ngươi xem này, đây là ta cố ý cho người mua pháo đả đăng tới đó. Đáng tiếc, liệt tửu lại không có tri âm….. tuyệt bất hảo ẩm……”

“Cố Tích Triều, cầm khúc kia của ngươi ngày đó tấu thế nào vậy, ta luyện mãi vẫn tấu không tốt….”

(Nguyệt

: =3= chuyện, về khoản này mà anh đòi so bì với mỹ nhân sao =3=)

“Cố Tích Triều, ngươi còn nhớ rõ Nhất Tự kiếm pháp của ta không

! Ta đã hảo hảo chỉnh lại rồi, uy lực nay càng cường đại. Như vậy ngươi càng đánh không lại ta….”

Cả đêm độc ẩm độc thoại. Sáng sớm hôm sau, Thích Thiếu Thương bước ra khỏi phòng, tiếp tục quay về làm vị lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu phong vân bất biến của mình như mọi ngày.

“Lâu chủ a…”, Dương Vô Tà nhìn vẻ mặt hắn tiều tụy hốc hác, trong lòng không khỏi lo lắng

: “Lâu chủ, có phải tối qua ngài lại không ngủ nữa hay không, hôm nay vẫn nên hảo hảo nghỉ ngơi đi…”

“Ta trước kia có lần cùng huynh đệ uống rượu, cũng là ba ngày ba đêm không ngủ…”

“Kia không giống, tinh thần ngài hiện nay…”

“Có cái gì không giống?”, Thích Thiếu Thương phất tay ngăn lời hắn

: “Con mẹ nó, ngươi từ khi nào lại trở nên dài dòng như vậy

? Việc gì nên làm thì đi làm đi!”

Dương Vô Tà kéo bát trại chủ Mục Cưu

Bình qua một bên

: “Ta nói a, ngươi đi khuyên lâu chủ đi, hắn hiện tại… ngươi xem chính là có điểm không thích hợp a. Lúc làm việc thì cứ như

liều mạng. Khi tối về suốt đêm thủ bên giường Cố Tích Triều, cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp…”

Lão Bát nghe xong lời này cũng chỉ có cười khổ.

Từ thời điểm nhìn thấy Thích Thiếu Thương như vậy, Lão Bát trong lòng bất quá cũng không thống khoái. Tâm vẫn

âm thầm gào thét

: “Đại đương gia a, ngài quả thật được cố Tích Triều kia cứu một mạng đó. Trên giang hồ hào kiệt là phải ân oán phân minh. Nhưng ngài cũng không nhất thiết phải cảm kích y đến thành cái bộ dạng như vậy chứ? Cố Tích Triều trước đây làm bao nhiêu việc ác, nợ máu chồng chất. Chỉ sợ có mấy mạng cũng không trả nổi đâu a!”

Suy đi tính lại, Lão Bát nghĩ cứ phải nên đi khuyên lão đại của hắn mới được. Vì thế, tối hôm đó hắn đi tìm đại đương gia, trong đầu hảo hảo chuẩn bị tất cả những lời nên nói…. Nào là đại đương gia ngài không cần phải phóng tâm băn khoăn, Cố Tích Triều đó, tiện mệnh có thể lưu được tới hôm nay, không phải cũng chính nhờ ngài đã từng phóng y một con ngựa, tha mạng cho y sao. Nay y hy sinh vì ngài như vậy, đã coi như là tri ân báo đáp rồi, cũng đã buông đao gì gì đó a….

Đáng tiếc, bát trại chủ hiếm khi nào có được lòng tốt đến như vậy đi khuyên người ta, thế nhưng lời cư nhiên chưa kịp nói đã mất đi cơ hội. Ngay khi hắn vừa đẩy cửa bước vào phòng, đã thấy lão đại của hắn điên cuồng bối rối trước thân hình bất động của người đang nằm trên giường

: “Cố Tích Triều, con mẹ nó ngươi tỉnh lại ngay cho ta, ngươi cho rằng một cái mạng liền đã trả hết những gì ngươi nợ ta sao hả… Ngươi là cố ý, cố ý đúng không

? Ngươi muốn cứ như vậy mà né tránh ta đúng không?”

Lão Bát nhất thời tâm một trận lo lắng, theo bản năng tiến tới túm ấy hắn

: “Đại đương gia, Cố Tích Triều đều đã thế này rồi, ngài bỏ qua cho y đi….”

“Buông tha y!”, Cửu Hiện Thần Long thần trí đã có điểm mơ hồ điên cuồng, quay qua hung hăng trừng mắt nhìn Lão Bát

: “Mơ tưởng! Cho dù có tẩu tận thiên nhai, ẩn cùng địa hạ, ta cũng sẽ không bỏ qua!”

Mục Cưu Bình bị ánh mắt lợi hại của lão đại nhà mình dọa cho hoảng sợ, lời nói nguyên lai đã được chuẩn bị kỹ càng không biết đã trôi đến tận đâu, chỉ còn biết lắp bắp

: “Đại đương gia người xem, hắn hiện tại động cũng không động, không có khả năng trốn được a….”

Thích Thiếu Thương nghe qua lời này, vẻ mặt lại biến chuyển ôn hòa, duỗi tay đem người thủy chung đang nằm bất động trên giường kia ôm lấy, khảm sâu vào trong ngực, lẩm bẩm nói

: “Đúng vậy, tiểu tử nhà ngươi lúc này rốt cuộc đã biết nghe lời rồi… Sẽ không tái đi ra ngoài gây hận chuốc oán. Cũng sẽ không tái nhẫn tâm truy sát ta….. Nhưng là, ta tình nguyện để ngươi truy sát ta một hồi nữa cũng không sao a. Có nghe không, ngươi còn không mau tỉnh lại!…”

(Nguyệt

: lợi dụng lúc ngta bất tỉnh mà ăn đậu hủ a =3=

Quỳnh: Thích đương gia tự ngược cuồng…=]]. À mà bị Mỹ nhân truy sát có chết cũng cam lòng hể…hờ hờ)

Nói hoàn câu, không còn thanh âm nào phát ra, chỉ có độc một giọt lệ thủy nhẹ rơi xuống, dừng lại nơi vạt áo…

Lão Bát đứng một bên ngây ngẩn cả người. Hắn không phải chưa thấy qua lão đại này của hắn thương tâm rơi lệ. Như ngày xưa lúc chúng huynh đệ lần lượt hy sinh. Thích Thiếu Thương đứng trước dãy mộ bia của mọi người, thủy châu giọt giọt rơi… Khả nhưng cũng không như lúc này, nhìn Thích Thiếu Thương tuyệt vọng khóc, thương tâm tựa như mất đi một tối ái nhân bảo bối trong lòng, hắn thậm chí còn không kịp tỏ vẻ tức giận vì sự tình không hợp lẽ. Bởi lúc vừa thấy giọt lệ tuyệt vọng tan nát cõi lòng kia, tâm hắn dường như cũng đã theo đó mà tan nát.

Rời khỏi đó, Mục Cưu Bình đi tìm Vô Tình

: “Vô Tình, ngươi nhất định phải đem Cố Tích Triều cứu tỉnh a….”

“Việc này ta bất lực rồi, hiện tại chỉ có thể dựa vào tạo hóa của y thôi. Di, không đúng a!”, Vô Tình kỳ quái quay đầu lại

: “Ngươi không phải nguyên lai vẫn rất hận Cố Tích Triều sao, chỉ mong y chết đi mới hả dạ mà. Hiện tại như thế nào lại muốn y sống?”

Mục Cưu Bình cúi đầu

: “Ta đúng là muốn hắn chết đi mới thống khoái. Nhưng là…. Hắn nếu chết đi rồi, đại đương gia của chúng ta cũng không sống nổi a…”

Vô tình nhìn hắn, cũng thật sâu

thở dài.