Thích Thiếu Thương thường độc lai độc vãng, tự tích lũy được một mớ kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, ở nơi đồng không mông quạnh này rất nhanh đã bắt được một con gà lôi khá lớn.
Ở trong nhà lục lọi lôi ra được một cái nồi cũ, cọ cọ rửa rửa, rất nhanh đã nấu được canh gà, mùi hương nồng đượm lan tỏa vào nhà.
Có điều Cố Tích Triều bị sốt cao, không cảm nhận được mùi hương quyến rũ đó, đương nhiên, Thích Thiếu Thương làm thì thành thạo, nhưng thực ra mùi vị cũng chẳng phải ngon lành gì…
Đến chiều, Cố Tích Triều uống một chút canh gà, tinh thần đỡ lên đôi chút, miễn cưỡng dựa vào vách nhà vận khí trị thương, đến gần hoàng hôn, cuối cùng cũng xuất ra rất nhiều mồ hôi.
Thích Thiếu Thương thấy y thở dốc, mới đưa tay áp lên yếu huyệt sau tim y, truyền nội lực vào, trợ y trị thương.
Cố Tích Triều được Thích Thiếu Thương trợ lực, nội tức dần lưu chuyển thông suốt, mồ hôi cũng chảy nhiều hơn, mồ hôi bên trán thấm đẫm lông mi, cả đầu tóc quăn cũng bị mồ hôi thấm ẩm, từng lọn từng lọn bết lại bên cổ, trên vai.
Một lát sau, mồ hôi đã thấm ướt cả áo, nhưng ánh đỏ trên mặt cuối cùng cũng lui đi, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, nhưng nhãn thần lại tỉnh táo lên nhiều.
Cố Tích Triều từ từ mở mắt ra, giọng trầm khàn: “Đa tạ, cơn sốt đã lui rồi.”
Thích Thiếu Thương lấy tay ra, ngắm nhìn Cố Tích Triều, dưới ánh hoàng hôn êm dịu, Cố Tích Triều vẻ mặt mệt mỏi ngồi dựa ở đó, sắc mặt trắng nhợt, tỏ ra vô cùng gầy yếu, khác xa với vẻ khí thế lấn lướt trước kia.
Thích Thiếu Thương nhặt lấy chăn trùm lên người y, nói: “Ta đi xem xem làm thế nào để nấu nước, ngươi ra mồ hôi nhiều, tắm nước nóng sẽ đỡ hơn.”
Cố Tích Triều dù sao cũng là kẻ thích sạch sẽ, nghe Thích Thiếu Thương nói muốn ở nơi hoang vu này nấu nước cho y tắm, bên cạnh việc cảm thấy hiếu kỳ, còn thấy có chút vui vẻ, khẽ lộ ra một thoáng cười, lại thấy tò mò không biết Thích Thiếu Thương định làm cách nào để tìm đồ đựng nước nóng.
Chỉ qua một nén nhang, Thích Thiếu Thương đã sải bước vào, đưa tay định kéo Cố Tích Triều lên, Cố Tích Triều mặt ửng hồng nói: “Đại đương gia, ta tự đi được!” rồi gượng nhổm người dậy, lảo đảo bước xuống giường.
Trùm lấy chăn, theo chân Thích Thiếu Thương đi ra, nhìn thấy ở bên bờ khe suối cách đó không xa, có một đống củi lửa lớn cháy rừng rực, bên cạnh đống lửa là một cái hố lớn, là do Thích Thiếu Thương vừa mới đào ra, ước chừng sâu hơn nửa trượng, có nước từ khe nhỏ thông với dòng suối chảy vào, tạo thành một cái hồ nhỏ.
Cổ tay Thích Thiếu Thương động một cái, rút kiếm khỏi vỏ, trường kiếm vυ"t qua, gạt hết đống lửa vào trong hồ nhỏ, đám cành cây và đá sỏi đang cháy rực kéo theo đốm lửa như sao rơi vào trong nước, mặt nước lập tức sôi lên, bốc lên làn làn hơi mỏng.
Cố Tích Triều kinh ngạc há hốc, trong đầu vẫn còn nhớ bồn tắm bằng sứ trơn láng và vòi sen inox, bây giờ phải đối mặt với một vũng nước đυ.c chứa đầy tro bụi và cành cây!
Thích Thiếu Thương lại cười lên có phần đắc ý, lúm đồng tiền mang nét trẻ con vô thức lộ ra: “Không tệ chứ hả, lúc trước ở ngoài nơi hoang dã ta thường làm như vậy, khi trời lạnh mà tắm như vậy thì thoải mái lắm. Với lại tro từ cây cỏ cũng rất tốt cho vết thương! Có thể giải độc làm sạch vết thương!”
Cố Tích Triều vốn nhìn thấy cái hố nước đυ.c này thì rất là không tình nguyện xuống tắm, nhưng nhìn thấy Thích Thiếu Thương mang nụ cười như là hiến bảo như vậy, tự nhiên lại thấy mềm lòng, cảm thấy hồ nước đυ.c trước mắt cũng dễ thương lạ.
Cố Tích Triều cũng không câu nệ gì, loáng một cái đã cởi hết áo, lội xuống hồ nước, làn nước nóng trùm ấp lên da, Cố Tích Triều bất giác cảm thấy thư giãn vô cùng: hình như cái hồ thô sơ này cũng không thua kém bồn tắm trong mơ!
Trước mắt, tà dương treo nơi đầu rừng cây, dòng nước chảy êm, tiếng chim chóc vang lên giữa rừng núi, tâm của Cố Tích Triều cũng theo đó mà lắng lại, dường như từ sau khi Vãn Tình ra đi, lần đầu tiên thấy tâm được bình yên như vậy.
Thích Thiếu Thương đứng một bên, tâm trạng lại sôi sục, không thể tự khắc chế. Khi người này trút đi y sam bước xuống nước, thân thể trước mắt hiện lên vô số vết thương chồng chéo, vết mới chồng lên vết cũ, thân thể vốn không mấy cường tráng, nay lại càng toát lên vẻ đơn bạc ốm yếu, quả thật không thể tưởng tượng nổi một người nam tử trắng trẻo mảnh dẻ như vậy lại chính là tu la xông ra từ biển máu!
Lại nhớ đến những lời đồn đại đầy mùi máu tanh từ hơn nửa năm nay, thì có thể tưởng tượng được nửa năm qua người này đã phải trải qua như thế nào.
Thích Thiếu Thương đứng tựa vào một cây lục dương nghiêng nghiêng bên cạnh, nhìn người trước mặt thong thả gội rửa mớ tóc dài, hỏi: “Ngươi lành vết thương rồi thì định thế nào? Phích Lịch Đường sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Cố Tích Triều vén mớ tóc ướt ra, nhìn Thích Thiếu Thương: “Còn ngươi? Ngươi định tha cho ta??”
Thích Thiếu Thương nghẹn lời, ngừng lại một khắc mới nói: “Ngươi đã thất bại không còn gì hết, không cần làm bẩn tay ta…” lời nói có chút thiếu sức thuyết phục.
Cố Tích Triều tiếp tục lo gội đầu: “Không cần làm bẩn tay ngươi? Vậy khi ngươi ở bên bờ Mân Giang nhìn thấy ta gϊếŧ người của Phích Lịch Đường, ngươi lại kích động cái gì? Lúc đó không phải ngươi đã rút kiếm ra sao?”
Thích Thiếu Thương không muốn cứ cùng Cố Tích Triều dây dưa mãi với vấn đề vô nghĩa này, mới chuyển đề tài: “Nội thương của ngươi rất nặng, ta cảm nhận được kinh mạch của ngươi bị phế đi hơn phân nửa, nếu lại cứ…”
Cố Tích Triều ngước đầu, hất tóc quăn ẩm ướt ra phía sau, vuốt đi giọt nước đọng trên mặt, cắt lời: “Nếu lại cứ ở trên giang hồ chém gϊếŧ, thì sẽ không sống được lâu, đúng không?”
Thích Thiếu Thương nhìn nhãn thần sắc bén ngạo mạn của y, nhất thời im lặng, xem như ngầm thừa nhận.
Cố Tích Triều chậm rãi nói: “Sau khi Vãn Tình ra đi, ta đã không còn hứng thú gì với danh lợi trên thế gian nữa rồi, nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, ta không đυ.ng đến giang hồ, giang hồ lại không chịu tha cho ta! Vẫn là câu nói đó, ai muốn lấy mạng ta, thì đem mạng đến đổi!!”
Thích Thiếu Thương sững ra, biết rõ trong mấy chữ ngắn gọn đó của Cố Tích Triều hàm chứa bao nhiêu là ẩn tình và bất lực, nơi nào có người thì có giang hồ, người như Cố Tích Triều, tựa như một thanh kiếm sắc bén, dù cho có che đậy cũng không giấu được ánh sáng rực rỡ, muốn chìm khuất trong đám người, không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi Đại Tống nghiêm ngặt chuyện hộ tịch, đâu có dễ dàng tìm được nơi ẩn náu?
Thích Thiếu Thương vẫn đang ngây người, Cố Tích Triều đã sai bảo hắn: “Đại đương gia, không có di tử!”
(một loại xà bông thời xưa)