- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Thích Cố] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh
- Chương 7
[Thích Cố] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh
Chương 7
Nhìn Thích Thiếu Thương bên đống lửa quay qua nhìn mình, Cố Tích Triều quả thật có chút ngây ra, Sao lại như vậy?! Làm thế nào mà vẫn còn trong ảo ảnh!!
Hay là? Phải chăng? Thành phố san sát lầu cao và sân trường rực rỡ ánh mặt trời đó mới chính là mộng cảnh?
Cố Tích Triều nhớ đến điển cố tiền nhân mơ hồ không biết bản thân là người hay là bướm, tự trào mà cười: Thật không ngờ, chính mình lại có ngày cũng mơ hồ như vậy.
(điển cố Trang Chu mộng hồ điệp)
Chỉ là giấc mộng đó quá thực đi, thực đến mức khiến người ta không dám tin tưởng, những ngày tháng yên bình phẳng lặng đó quả thực là mộng sao?
Chợt nhớ đến Mục Cưu Bình kết oán với mình từ tiểu học, lại nghĩ đến cái tên hễ nhìn thấy mình liền nói năng lảm nhảm, rút đao giơ thương, phùng mang trợn má, Cố Tích Triều không khỏi rùng mình: mình ở trong mộng cư nhiên lại đi ăn cơm cùng hắn, mà hình như, lại còn đến một căn tiệm kỳ lạ để ăn, chủ tiệm là Anh Tử đã chết, tiểu nhị là Nguyễn Minh Chính của Liên Vân Trại….
Cố Tích Triều không biết nói gì nữa: Không lẽ mình thực sự đã điên rồi?
Cố Tích Triều ngẩn ra đó, Thích Thiếu Thương đã vươn người đứng dậy, đi tới bên giường: “Cố Tích Triều, sao rồi?”
Cố Tích Triều vô thức cảm nhận được sự quan tâm bên dưới lời nói lạnh nhạt của Thích Thiếu Thương, thuận miệng nói: “Chết không nổi, chỗ này là đâu?”
Lời vừa thốt ra, chính Cố Tích Triều cũng thấy kinh ngạc: không phải vì giọng nói trở nên trầm khàn sau khi bị thương, mà là vì khẩu khí lại hung hăng như vậy, mang theo trong đó sự kiêu ngạo và phẫn nộ.
Cố Tích Triều nghĩ thầm: Cố Tích Triều sống ở nơi thành thị lớn phồn hoa đâu có oán khí căm phẫn thế tục như thế này, cùng lắm chỉ là một chút kiêu ngạo của một người bẩm sinh ưu tú mà thôi, thì ra cuộc sống đó mới chính là mong mỏi của mình, đó mới chính là giấc mộng?
Giây khắc này, tất cả như ảo ảnh bọt nước tan biến sạch trơn, mình vẫn là Cố Tích Triều khắp người máu tanh, người người căm ghét tìm diệt đó!
Nhìn Thích Thiếu Thương không lộ biểu cảm ở trước mặt, Cố Tích Triều bất giác nhớ đến rất lâu về trước, ở quán rượu Kỳ Đình nơi hoang mạc, đêm đó, ánh trăng như sương bạc cũng rơi xuống qua kẽ hở mái nhà như đêm nay.
Chỉ là, đêm đó, trên mặt Thích Thiếu Thương luôn mang tiếu ý hân hoan, khi nhìn vào mình, tiếu ý đó tan vào trong đáy mắt, lại nổi lên trên lúm đồng tiền tươi tắn.
Mà bây giờ, Thích Thiếu Thương trước mặt chỉ mím chặt môi, nhìn mình lạnh nhạt, như là nhìn một kẻ qua đường….
Cố Tích Triều thấy lòng trống lạnh, thuận miệng nói tiếp: “Đây rốt cuộc là chỗ nào? Bây giờ ta trọng thương, ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, phí sức lôi ta về đây làm gì?”
Thích Thiếu Thương sớm đã lãnh giáo cái sự không biết tốt xấu của người này, trên vai vẫn còn đau nhói, đều là do một tay y ban cho, trong lòng có một cổ nộ hỏa không chỗ phát tác, một tơ ôn nhu bị ánh mắt vô lực ban nãy của y khơi lên đã sớm bay biến mất, chỉ cười lạnh nói: “Ngươi gϊếŧ bao nhiêu người như vậy, bây giờ chọn lúc ngươi không hay biết gì mà một kiếm gϊếŧ ngươi, không phải quá dễ dàng cho ngươi rồi??”
Cố Tích Triều im lặng, ngưng một khoảng, chợt nói: “Đại đương gia, ngươi cúi xuống!”
Thích Thiếu Thương thật tình bối rối, không hiểu nổi tại sao rõ ràng là lời trách cứ rất chính nghĩa rất nghiêm khắc như vậy, Cố Tích Triều lại có thể đáp lại bằng một câu không liên quan gì thế này.
Thế là cư nhiên cũng không hiểu gì hết mà khom xuống, nghiêng người đến bên giường Cố Tích Triều: “Làm cái gì?”
Cố Tích Triều đưa tay ra, chọt chọt lên mặt Thích Thiếu Thương, xoáy thật sâu vào lúm đồng tiền, lẩm bẩm: “Là thực thể, người sống sao?! Ta đúng là đang ở trong hiện thực??”
Thích Thiếu Thương trợn tròn mắt: Không lẽ giang hồ đồn đãi là thật? Kẻ này sớm đã điên rồi?
Nghĩ đến Lôi Môn tỉ mỉ bày trận, toàn bộ đều thất bại trong tay người này, cùng một kẻ điên tính toán bấy lâu, quả thực không đáng…
Còn cái kẻ tự động nhảy vào vòng xoáy là mình còn đi uy hϊếp kẻ điên này, hình như lại càng điên khùng hơn…
Hai người một nằm một ngồi, gian nhà tranh một khoảng tĩnh lặng, chỉ có ánh lửa dao động, hắt lên tường nhà vô số bóng hình chập chờn mờ ảo.
Thích Thiếu Thương ngẩn ra một hồi, mới thẳng người dậy, nói: “Chỗ này là một căn nhà tranh tình cờ phát hiện nơi sơn dã, xem chừng là chỗ nghỉ chân của thợ săn trong núi, tuy thô lậu, nhưng cũng có giường có chăn, cũng hơn để ngươi phơi thây ngoài đồng.”
Cố Tích Triều chớp chớp mắt, nói: “Con thỏ muốn khét rồi…”
Thích Thiếu Thương như bị lửa táp mà nhảy qua, nhấc con thỏ rừng gác trên đống lửa xuống, con thỏ một mặt vàng ruộm, chảy mỡ thơm lừng, một mặt bị cháy đen một khoảnh, thật là đáng tiếc.
Cố Tích Triều nói xong mấy câu, cổ họng và lưỡi khô đắng cũng từ từ thấm nhuận lại, nhưng lại khát nước rất dữ, mới thản nhiên nói: “Ta muốn uống nước!”
Thích Thiếu Thương đang loay hoay với món thịt thỏ nghe được liền tức đến nghẹn luôn, nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ hồng bất thường của Cố Tích Triều, hắn vẫn lầm lì đi lấy túi nước, đưa cho Cố Tích Triều.
Hai người cùng chia món thịt thỏ nửa cháy khét và chỗ nước trong yên lặng, không muốn nói thêm nữa, Cố Tích Triều quay mặt vào trong tường, Thích Thiếu Thương đạp tắt đống lửa, ra chỗ đống rơm gần bên cửa ngồi dựa vào, để mặc ánh trăng tràn ngập không gian, lãnh đạm cô tịch.
Đến nửa đêm, Thích Thiếu Thương đang mơ màng ngủ, chợt nghe thấy âm thanh nghẹn ngào khe khẽ.
Thích Thiếu Thương trước giờ luôn cảnh giác, khẽ khàng cầm lấy kiếm, rồi chăm chú quan sát xung quanh.
Ánh trăng vẫn dọi qua kẽ hở mái tranh rơi xuống nền nhà, tiếng thổn thức rất khẽ rất khẽ này lại từ cái giường trong góc nhà vọng ra.
Thích Thiếu Thương do dự một thoáng, đặt kiếm xuống một bên, đi qua xem xét.
Đưa tay chạm lên, phát hiện trán Cố Tích Triều nóng sôi.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn rõ sắc mặt Cố Tích Triều đỏ ửng, dưới rèm mắt khép lại có thể nhìn thấy nhãn cầu đang chuyển động rất nhanh, hình như đang gặp ác mộng liền liền.
Tiếng thổn thức mới nghe được lúc nãy chính là do người này phát ra trong cơn sốt cao.
Thích Thiếu Thương nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe được mấy câu không đầu không đuôi: “Ảo ảnh….”, “Kiếm, tôi biết rồi…” “Thích Thiếu Thương…..” “Mục Cưu Bình, dám đưa ta đến cái quán dầu mỡ đó ăn mì bò… ngươi đợi đó…”
Trán Thích Thiếu Thương chảy mồ hôi, lòng càng khẳng định Cố Tích Triều đã điên rồi, Mục Cưu Bình có bao giờ lại dẫn Cố Tích Triều đi ăn mì chứ, nhìn thấy y mà không cho ăn một thương đã là mặt trời mọc đằng tây rồi….
Sau đó không thèm để ý đến mấy lời nói hồ loạn trong cơn sốt của Cố Tích Triều nữa, tự mình lấy ra mảnh khăn đem theo, đẩy cửa bước ra, ngoài cửa không xa có một dòng suối, Thích Thiếu Thương ra đó nhúng ướt mảnh khăn, vắt nhẹ cho bớt nước, quay vào nhà đắp lên trán Cố Tích Triều.
Sắc mặt Cố Tích Triều đỏ bừng rất đáng ngại, mà đôi môi càng đỏ đến dị thường, hơi nẻ ra những đường nứt nhỏ Thích Thiếu Thương nhìn thấy gò má và đôi môi vì sốt cao mà đỏ đến bất thường đó, tự nhiên phát hiện bản thân đang bồn chồn lo mắng.
Khi Thích Thiếu Thương thở dài trong lòng, cũng phát hiện bản thân rất thích nhìn gương mặt Cố Tích Triều chìm trong giấc ngủ, tuy không bình yên gì lắm, vẫn bị cơn bệnh giày vò, nhưng gương mặt vô lực như vậy chìm vào lớp chăn, khiến lòng Thích Thiếu Thương chợt dâng lên thứ tình cảm muốn chở che bảo hộ.
Có lẽ là nhờ mảnh khăn ướt đắp lên trán, Cố Tích Triều dần dần an tĩnh lại, sắc mặt cũng thả lỏng hơn, có điều hô hấp vẫn còn nặng nề.
Hồi chiều Thích Thiếu Thương kéo y về đến đây, giúp y cởi đi áo ngoài thấm đầy máu, thì phát hiện trên người y thương tích chằng chịt, có mấy chỗ vết thương đã sưng lên mưng mủ, chỉ e là liên tiếp mấy ngày kịch chiến và truy đuổi với Phích Lịch Đường đã phải gắng gượng chịu đựng, không kịp xử lý vết thương.
Trên người Thích Thiếu Thương có mang một ít dược trị thương, lúc đó cũng có xử lý sơ qua vết thương, nhưng theo tình hình trước mắt, rõ ràng không đủ để trấn áp thương thế của y.
Lúc này, trời tối mịt, lại là ngoài nơi hoang dã, hình như chỉ còn cách đợi trời sáng mới có thể tính tiếp.
Chỉ là bên tai nghe được tiếng y hô hấp lúc thì gấp gáp, lúc lại ngưng trệ, Thích Thiếu Thương cảm thấy đứng ngồi không yên.
Lắc lắc đầu, Thích Thiếu Thương đưa tay nhẹ rút tay Cố Tích Triều từ trong chăn ra, đặt tay lên cổ tay Cố Tích Triều, chậm rãi vận nội khí, đưa nội lực của mình từ huyệt Thái Uyên trên cổ tay y thuận theo đường Thủ Thái Âm chầm chậm truyền vào kinh mạch toàn thân, trợ nội khí trong người y luân chuyển, trị thương từ bên trong.
(tên một đường dẫn khí huyết trong cơ thể)
Trong gian nhà tranh nhỏ, một người hoàn toàn hôn mê, một người lại mang trăm ngàn tâm tư.
Trong đêm sâu nơi sơn dã, tâm ý chưa tương thông, nhưng nội tức liên kết, vận mệnh gắn liền….
Chim chóc nơi sơn dã không biết từ lúc nào bắt đầu ríu rít đón mừng ban mai.
Thích Thiếu Thương tỉnh dậy từ trong cơn mơ hồ, mới phát hiện mình đang ngồi dựa vào một bên giường, không biết đã thϊếp đi lúc nào chỉ là tay vẫn còn nắm cổ tay Cố Tích Triều, nội tức vẫn cuồn cuộn lưu chuyển không ngừng, liên kết kinh mạch trong thân thể hai người.
Bên ngoài, trời đã sáng hửng, tia nắng mỏng xuyên qua khe hở trên ván gỗ, tràn lên chỗ tro tàn của đống lửa đêm qua, buổi sớm đầu thu, bình lặng mà ấm áp.
Thích Thiếu Thương cảm nhận chân của mình quỳ hơn nửa đêm đã muốn tê dại, mới từ từ thẳng người lên, vươn chân ra co duỗi sơ sơ, tay phải vẫn đặt trên mạch cổ tay Cố Tích Triều, không hề rời ra.
Ngón tay chợt động rất khẽ, quay đầu qua nhìn, Cố Tích Triều đã mở mắt.
Sắc mặt đã đỡ hơn, trong mắt lại nổi lên hơi nước, vẫn là dáng vẻ sốt cao chưa hết hẳn. Không biết tại làm sao, Thích Thiếu Thương cảm thấy dáng vẻ vô hại lúc này của y thật là đáng yêu, cú chưởng hung hăng dữ dằn hôm qua hình như bây giờ cũng không đến nỗi đáng hận lắm.
Thích Thiếu Thương thu lại nội kình, đứng lên: “Cố Tích Triều, ngươi bị thương nặng, bây giờ thấy thế nào?”
Cố Tích Triều đã hồi tỉnh khỏi cơn mơ màng khi mới tỉnh dậy, trước mắt vẫn còn thấy nhập nhòe, hình ảnh nhìn thấy có chút mơ hồ, nhưng thần trí đã tỉnh táo, khắp người thấy phát lạnh, biết là do nội thương ngoại thương trên người kết hợp cùng phát tác gây ra, khẽ nói: “Hơi lạnh, mắt nóng rát.”
Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi nghỉ đi, ta đi nấu nước, ăn cái gì đã rồi tính sau.” Nói rồi bước ra cửa.
Cố Tích Triều nhìn dáng lưng thẳng cao của hắn khuất đi ngoài cánh cửa thô sơ, nhìn hắn cẩn thận đóng cửa lại, lại nghe tiếng hắn từ ngoài cửa vọng vào: “Cố Tích Triều, ngươi cứ tháo chạy gϊếŧ chóc như vậy không thể sống được hết đời, ta vẫn còn nhớ hoài bão của ngươi, ngươi định để nó cứ vậy mà mai một đi trong chém gϊếŧ sát phạt sao? Ngươi hãy suy nghĩ đi!”
Cố Tích Triều không đáp lại, ôm lấy tấm chăn thô dựa vào tấm vách mỏng, đem gương mặt giấu vào trong bóng tối
Trong lòng y rốt cuộc vẫn là cảm động, con người này, đối mặt với kẻ thù lớn như mình, lại vẫn nhớ được hào tình ý chí hoài bão của mình năm đó sao!
Chỉ là, mình còn có cơ hội làm lại từ đầu, tung cánh lên trời xanh nữa hay không??
Hay là, phải như bản thân trong giấc mộng dài cổ quái kia, ở một thế giới xa xôi khác, mới có thể sống cuộc sống bình an tự tại??
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Thích Cố] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh
- Chương 7