Cố Tích Triều theo phản xạ ném quyển sách trong tay qua, chợt kinh ngạc phát hiện, quyển sách vốn cầm trong tay lại cuốn theo tiếng rít và ánh sáng bạc, xoáy tròn vụt đi.
Ánh bạc và kiếm quang va chạm, vun vυ"t vòng về, Cố Tích Triều bần thần đưa tay, chừng như đã làm qua động tác này ngàn lần vạn lần, thành thạo chuẩn xác.
Ánh sáng bạc nhẹ nhàng quay về lòng bàn tay, mang theo xúc cảm lành lạnh của kim loại.
Lúc này Cố Tích Triều mới có thời gian để nhìn ra xung quanh, không còn thấy bàn cà phê và tủ tivi, trước mắt là khe suối nhỏ uốn lượn, tùng xanh cỏ biếc, là một vùng thiên nhiên xa lạ.
Thanh kiếm lúc nãy đang nằm trong tay một người thanh niên, ánh mắt người đó lạnh lẽo nhìn qua, nhưng Cố Tích Triều lại thấy rõ ràng chôn giấu dưới đáy mắt là một ngọn lửa rừng rực!
Người đó, chính là người đã nhìn thấy lần trước lúc mới vào trong ảo ảnh.
Lúc đó dáng dấp người đàn ông đó chiến đấu anh dũng trong hoàn cảnh tuyệt vọng đã in sâu vào tim Cố Tích Triều, nhưng mà, ánh mắt lạnh lẽo của người đó lúc này, thực sự khiến Cố Tích Triều phát lạnh trong lòng.
Cố Tích Triều nghe thấy giọng của chính mình khàn khàn vang lên: “Là ngươi!”
“Cố Tích Triều!!” giọng nói mạnh mẽ âm vang đó phẫn nộ cất lên, Cố Tích Triều lại như nghe thấy trong đó ẩn tàng sự bất lực.
“Ngươi gϊếŧ bao nhiêu người như vậy còn chưa đủ sao?? Lúc đó ta giữ lão Bát lại để hắn tha cho ngươi, không lẽ đã sai rồi sao??” Giọng của người đó chứa đựng sự phẫn nộ bất lực và tuyệt vọng.
Cố Tích Triều không biết tại sao khi nhìn thấy sắc mặt phẫn nộ của hắn lại cảm thấy có chút vui vẻ: Thích Thiếu Thương, ngươi rất bất lực phải không…. dù cho bây giờ chính là ta đang phải tháo chạy!
Cố Tích Triều chợt thấy kinh tâm: Thích Thiếu Thương, mình biết hắn ta gọi là Thích Thiếu Thương!!
Cảm giác vô cùng kỳ dị, thân thể mệt mỏi đến cực độ, nhưng thần trí cơ hồ như bồng bềnh quanh thân người, ý thức tự nhiên nổi lên trong đầu cơ hồ như là của Cố Tích Triều, lại dường như cách xa ngoài tầng mây, như là hồi ức trôi nổi không có thực.
Cố Tích Triều lại nghe thấy giọng nói lạnh lạnh của mình mang theo một thoáng giễu cợt: “Đại đương gia, ngươi không cần giả bộ từ bi, cái mạng tiện của Cố Tích Triều lại đáng cho ngươi vung kiếm sao?!! Chỉ là, muốn lấy mạng của ta cũng không dễ vậy đâu! Lôi gia cũng vậy, Hoàng Kim Lân cũng vậy, còn cái gì giang hồ đại hiệp tiểu hà, dám chắn đường ta, ta cho chết hết!!”
Giây khắc đó, Cố Tích Triều cảm thấy bản thân đang dần dần hòa hợp với Cố Tích Triều trong ảo ảnh, hai hợp thành một, cảm giác huyền diệu dị thường.
Thích Thiếu Thương nhất thời nghẹn lời, trợn mắt không thốt thành tiếng, mất một hồi mới nói: “Cố Tích Triều! Làm nhiều chuyện bất nghĩa tất tự chuốc diệt vong! Ngươi đi một đường đến đây, đã gϊếŧ chết bao nhiêu người? Ngươi có thể cứ gϊếŧ chóc mãi như vậy sao??”
Cố Tích Triều nhìn thấy phía xa có mấy thi thể la liệt, cũng nghe được hận ý trong lời của Thích Thiếu Thương, nhưng lại từ câu cuối cùng nghe được nỗi buồn khổ vô hạn của nam tử này.
Cố Tích Triều chầm chậm hít một hơi, trên người thấy đau đớn, nhưng nhất thời không nhớ được làm sao mà bị thương.
Cơn đau do thương tích toác ra đó luôn nhắc nhở Cố Tích Triều, chỉ có tiếp tục gϊếŧ chóc, mới có thể sinh tồn: “Thích Thiếu Thương, ngươi nhiều lời làm gì? Lúc nãy không phải đang uy phong lắm sao? Muốn đánh cứ đánh, không đánh thì ngươi xéo đi cho ta!”
Cố Tích Triều không chút nhân nhượng nhìn vào mắt Thích Thiếu Thương, lại nhìn thấy trong đó buồn đau và thương tiếc…
Thương tiếc?
Trong tim Cố Tích Triều như có một ngọn lửa bùng lên, cổ tay khẽ động, Thần Khốc Tiểu Phủ loáng bạc tức thời vυ"t ra, nhằm thẳng ngay giữa mặt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương vụt giơ trường kiếm, “keng” một tiếng, Tiểu Phủ bị dội đi, phập vào một thân cây tùng ở bên cạnh.
Cố Tích Triều không thèm nói nhiều, trở tay tung chưởng, dữ dội hiểm độc, ập vào thẳng mặt Thích Thiếu Thương, trong quá trình đó có thể cảm nhận được động tác có phần chậm chạp và gắng sức.
Đúng rồi, chân của mình, lúc đó đã bị tật rồi, Cố Tích Triều mơ hồ nghĩ.
Lúc này, một thứ ký ức của Cố Tích Triều chợt trồi lên như giấc mộng.
Thích Thiếu Thương vung kiếm, mang theo khí thế hùng hậu chém vào bên cổ Cố Tích Triều, Cố Tích Triều lại bất chấp kiếm phong sắc bén, một mực lao tới, chính là dùng cách đấu lưỡng bại câu thương.
Thích Thiếu Thương tức giận hét: “Ngươi điên rồi??” nhưng lại vội thu ngay thế kiếm, miễn cưỡng chém chệch qua một bên, tránh thân người Cố Tích Triều ra, bản thân gắng sức né mặt đi, bị một chưởng của Cố Tích Triều đánh trúng vai, “bình” một tiếng.
Lạc Phụng Chưởng của Cố Tích Triều đâu có dễ đỡ?? Thích Thiếu Thương lại phải chịu kình lực dội lại do thu hồi thế kiếm, trong cổ họng chợt thấy tanh ngọt, một ngụm máu đã phun ào ra, thấm ướt vạt áo nhưng dù sao cũng có nội lực hùng hậu, ứng biến nhanh nhạy, hắn vội vàng giương cùi chỏ, gạt liền một cước tiếp đó của Cố Tích Triều, Cố Tích Triều thương tích đầy mình, đã không khống chế nổi kình lực, bị Thích Thiếu Thương gạt ra, liền trượt lui đi mấy bước.
Cố Tích Triều nhìn thấy hắn thổ huyết đến thảm hại, trong lòng mơ hồ chợt thấy có chút cao hứng, nghĩ đến người này vốn là có thể chém mình làm đôi, nhưng ngay lúc đó lại ráng vận sức thu lại, trong lòng không ngăn được cảm giác ấm áp dâng lên…
Chỉ là Cố Tích Triều rốt cuộc vẫn là loại người không thể biểu đạt tình cảm của mình một cách chân thực, rõ ràng đã có chút mềm lòng, trên mặt lại hiện lên nét cười giễu cợt, làm Thích Thiếu Thương tức đến một ngụm máu trào lên thấm ra bên khóe miệng.
Thích Thiếu Thương chống kiếm nhìn Cố Tích Triều, nhìn xem y tính đánh tiếp hay là thế nào, nhưng lại thấy người nam tử mà tà áo xanh đã bị máu nhuộm đến không rõ màu sắc đó, trên gương mặt thấm máu nổi lên nét cười ác ý có thể nói là mỹ lệ xong, lảo đảo một cái, bất chợt ngã xuống, thân người nghiêng nghiêng phục xuống trên cỏ.
Thích Thiếu Thương chỉ biết câm lặng nhìn trời, cái người này một đường gϊếŧ đến đây, sớm đã sức cùng lực kiệt, lại nhất định bắt hắn phải lãnh một cú chưởng mạnh mới chịu ngã xuống, có phải là quá coi trọng hắn không vậy??
Khi Cố Tích Triều tỉnh dậy, cả người mềm nhũn, không muốn động cựa, không muốn mở mắt nhớ đến trận đấu chớp nhoáng lúc nãy, hình như là một ảo giác càng đem đến nhiều dấu hỏi hơn!
Trong hai lần ảo giác trước Cố Tích Triều đều có cảm giác bản thân chỉ là một người ngoài cuộc, đứng từ góc nhìn của một người đứng ngoài, bình tĩnh tự chủ như khi xem một bộ phim 3D, nhưng mà lần này lại không giống, có thể rõ ràng cảm nhận được bi hỉ và đau thương, bản thân chìm sâu vào bên trong, thậm chí đã hòa nhập vào tình cảm và ký ức trong đó…
Những đoạn ký ức rời rạc đó giống như những mảnh gương vỡ, hỗn độn chồng chất trong đầu, thỉnh thoảng lại lướt qua, khiến Cố Tích Triều càng thêm nghi hoặc, bản thân trong những mảnh ký ức này, là mình sao?
Không biết vì sao, chi tiết cuộc sống hàng ngày lúc này lại thành ra mơ hồ, phảng phất như đó mới chính là một giấc mộng dài hoang đường…
Mắt cay xót, đầu váng vất, mũi lại ngửi thấy một mùi hương vô cùng quyến rũ.
Cố Tích Triều chật vật giương mắt ra, đập vào tầm mắt, là rường nhà u ám, hình như có vẻ rất cũ nát, từ kẽ hở mái nhà, có thể nhìn thấy ánh sao lọt vào…
Cố Tích Triều sững ra, chỗ này, là đâu??
Đây là ảo ảnh hay là thực tế?
Cố Tích Triều nhất thời mờ mịt, chầm chậm quay đầu, nhìn quanh.
Sau cuộc biến loạn ở kinh thành hai năm trước, trong số vây cánh của Phó gia, trừ ra Hoàng Kim Lân thấy tình thế bất lợi liền kịp thời chuyển phe nên không bị liên lụy, ngược lại còn hùng hổ truy bắt bè đảng của Phó Tông Thư ra, những người còn lại đều bị truy nã và xét xử chỉ có Cố Tích Triều do lúc đó được Thích Thiếu Thương cật lực che chắn bảo hộ, đã mang thi thể của Phó Vãn Tình trong tình trạng thần trí hỗn loạn rời đi, từ đó mất hết tung tích.
Tuy là triều đình nội loạn ngoại xâm, lộn xộn rệu rã, nhất thời không hơi sức đâu để tâm đến con cá nhỏ lọt lưới này, nhưng ở trong giang hồ số người hận Cố Tích Triều đến xương tủy lại rất nhiều: tỷ như những người may mắn sống sót của Hủy Nặc Thành, Lôi gia ở giang nam, cùng với các bằng hữu thâm giao của Cao Phong Lượng và rất nhiều người trẻ tuổi tự nhận là anh hùng hiệp khách, muốn diệt trừ kẻ đại ác để tựu thành danh vọng cho bản thân.
Thích Thiếu Thương cũng thường xuyên nghe được các tin tức: Cố Tích Triều đó lại ở chỗ nào đó bị người ta vây gϊếŧ, Cố Tích Triều lại ở chỗ nào đó gϊếŧ bao nhiêu người vân vân. Có một số là dựng chuyện, có một số lại đúng là sự thật, chỉ là, Thích Thiếu Thương không thèm quản, không muốn quản.
Nỗi đau xuyên thấu đó, Thích Thiếu Thương chỉ hy vọng vĩnh viễn không bao giờ khơi lại, đem ký ức và tâm tình nén lòng cắt bỏ đó chôn vào đáy tim, cứ như vậy mà tàn lụi.
Ồn ào xôn xao như vậy được hơn nửa năm, tin tức của người này cũng giống như những đợt sóng lâu lâu lại gợn lên trên biển, ở trong chốn giang hồ cuồn cuộn sóng trào này, tan biến không dấu vết.
Có người đồn rằng y cuối cùng cũng bị kẻ thù tiêu diệt, cũng có lời đồn rằng y đã hóa điên, lang thang trong rừng núi, không biết đi về đâu.
Tâm của Thích Thiếu Thương cũng theo những tin tức càng ít ỏi đi này mà trở nên phẳng lặng lại, chừng như nỗi đau đó quả thực từ nay đã lắng, không còn phải khơi lên nữa.
Nhưng mà, ba ngày trước, Thích Thiếu Thương lại nhận được tin tức, nói Cố Tích Triều xuất hiện ở Khánh Châu, Lôi gia đã bố trí thiên la địa võng để gϊếŧ chết y.
Thích Thiếu Thương lúc đó, tâm chợt thắt lại, không biết là vì lo lắng cho Lôi gia hay là vì Cố Tích Triều.
Mang theo tâm tình mà bản thân không thể phân rõ đó, Thích Thiếu Thương một mình một ngựa mang kiếm đi về tây, đi mãi đến Mân Châu thì tìm thấy tung tích của đám người Lôi gia.
Giang Nam Phích Lịch Đường dốc hết toàn bộ cao thủ, mang theo Lưu Huỳnh Đan, Cổn Địa Lôi, Liệt Địa Phong Hỏa Luân…. luân phiên nhau xuất trận cũng không cản được Cố Tích Triều mưu trí tuyệt luân, ngược lại bị Cố Tích Triều lần lượt đánh tan hết, lại bị gϊếŧ mất không ít đệ tử.
Thích Thiếu Thương mấy lần truy đuổi, đến gần một nhánh sông nhỏ của Mân Giang mới gặp được Cố Tích Triều đang giao đấu với Lôi môn.
Chiến cục đó rốt cuộc vẫn là Cố Tích Triều chiếm thượng phong, khi Thích Thiếu Thương chạy đến nơi, Cố Tích Triều đã gϊếŧ chết đệ tử cuối cùng trong đám người vây đánh của Lôi môn, Thích Thiếu Thương phẫn nộ rút kiếm, nhưng cuối cùng cũng không thể xuống tay với Cố Tích Triều, nhìn thấy nam tử mang nét cười giễu cợt đó ở trước mắt mình ngã xuống, Thích Thiếu Thương bi ai phát hiện, mình bao nhiêu lần như vậy không gϊếŧ Cố Tích Triều, hình như, không phải là vì đại nghĩa, mà chỉ là vì, không nỡ…
Đống lửa phát ra tiếng lách tách rất nhẹ, trong gian nhà tranh cũ nát dao động ánh lửa màu vàng cam, ấm áp thanh tịnh, Thích Thiếu Thương nghe được tiếng động khe khẽ sau lưng, bèn rời mắt khỏi con thỏ rừng đang trở trên đống lửa, nhìn về chỗ cái giường thô sơ bên trong nhà.
Người nam tử khiến bản thân đấu tranh nội tâm rất lâu, cuối cùng vẫn lặng lẽ nhặt lấy từ bên bờ Mân Giang đem về, lúc này đang đờ đẫn mở mắt ra, quay đầu qua, nhìn mình với vẻ mờ mịt.
Thích Thiếu Thương nhìn vào con ngươi đen thẳm đang trong cơn mơ hồ, tim không biết vì sao lại bình bình đập mạnh, trái tim như kích động đến muốn nhảy vọt ra khỏi ***g ngực.
Kẻ đó trước giờ đều mang bộ mặt hoặc kiêu ngạo lãnh đạm, hoặc quyết tuyệt khinh thường tất cả, vẻ mặt mơ màng và bất lực như trẻ thơ thế này rất hiếm gặp— chỉ có duy nhất vào ngày đó ở trước linh đường của Vãn Tình, Thích Thiếu Thương từng thấy qua một lần.
Dáng vẻ như vậy khiến nội tâm Thích Thiếu Thương giằng xé, không thể khắc chế: con người này, sau khi làm tổn thương bao nhiêu người như vậy, tại sao vẫn có thể lộ ra nét mặt khiến người ta không thể chịu đựng nổi như vậy? Tại sao, bản thân lại không cách nào đối mặt với bộ mặt này, mà hoàn thành lời thề chính mình đã lập?!
Không gϊếŧ ngươi, ông trời cũng không mở mắt!!
Nhưng mà, Cố Tích Triều, tại làm sao, ta lại không thể xuống tay?! Tại sao? Chỉ nhìn thấy ngươi một thân đẫm máu, ta lại đau xót đến thế này?!