Cố Tích Triều nhíu mày, cổ tay khẽ chuyển, ánh sáng bạc lóa lên, tiểu phủ mang theo tiếng gào rít thê lương bay thẳng vào lưng một hán tử, không ngoài dự liệu trúng ngay mục tiêu.
Thích Thiếu Thương lập tức giục ngựa truy theo tên chạy về bên trái, Thích Thiếu Thương tuy là đại hiệp, nhưng đối với những kẻ âm hiểm giăng bẫy muốn hãm hại mình, hắn cũng không muốn nương tay, sát phạt vốn là định mệnh của người trong giang hồ, chỉ có gϊếŧ hoặc bị gϊếŧ!
Dưới chân có trường cung và mũi tên rơi vãi, đó là do bọn sát thủ trên vách núi làm rơi xuống khi chết, Cố Tích Triều khom người nhặt lên, kéo dây cung, nhắm về phía xa bắn liền hai phát, mũi tên như sao băng, vυ"t ra hoa máu.
Lúc này Thích Thiếu Thương đã cưỡi ngựa quay lại, trong tay xách một tên bỏ chạy, tên đó mặt mày kinh hoàng, nhưng không thốt một tiếng, có thể thấy đã bị điểm huyệt.
Thích Thiếu Thương xuống ngựa, việc đầu tiên làm chính là xem xét vết thương trên vai Cố Tích Triều. Người này trước giờ đối với người khác, đối với bản thân đều rất tàn nhẫn, rõ ràng đã trọng thương mà vẫn ráng sức kéo cung, lúc này cả sắc môi cũng trắng bệch, trên mặt không có nửa phân sắc máu, chỉ có đôi mắt hắc bạch phân minh là sáng rực như sao.
Loại binh khí như kích câu có mang một đường răng cưa, không lớn, nhưng sức sát thương cực mạnh, y phục và da thịt trên vai Cố Tích Triều bị toát ra một mảng, máu chảy ròng ròng, miệng vết thương còn không ngừng trào ra máu tươi, cũng may đám hắc y nhân tự phụ là đã an bài chu đáo, cảm thấy hai người này thân cô thế cô, nhất định chạy không thoát, nên trên binh khí không có bôi độc, đúng là trong họa có phúc.
Thích Thiếu Thương hơi an tâm, tìm trong cái túi trên yên ngựa lấy ra dược trị thương, rắc lên vai Cố Tích Triều.
Chỗ bột màu xanh nâu vừa chạm đến miệng vết thương trào máu, lập tức nhìn thấy cơ thịt xung quanh run lên co rút, trong khoảng khắc, trên cổ Cố Tích Triều tươm ra mồ hôi giọt giọt, thần sắc đau đớn cực độ, khóe miệng có máu chảy ra, rõ ràng là đã cắn đến nướu răng rướm máu.
Trước đây đã chết không biết bao nhiêu người, Thích Thiếu Thương lẽ ra cũng đã chai sạn rồi, nhưng mà lúc này nhìn thấy Cố Tích Triều gắng nhịn đau như vậy, từ đáy lòng Thích Thiếu Thương tràn lên một cơn đau buốt, cơ hồ không thể chịu nổi.
Ráng dằn tâm lại, xé lấy mảnh vải từ vạt áo trong ra băng bó bên vai bị thương, Thích Thiếu Thương trầm giọng nói: “Không đủ dược, đến thành trấn kế tiếp phải tìm đại phu xem xem.”
Cố Tích Triều đã đau đến không muốn mở miệng, khe khẽ gật đầu, rồi hướng về tên hắc y nhân bị bắt.
Thích Thiếu Thương tuy trong lòng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, đi qua xách tên đó lên, giải huyệt đạo, gằn giọng hỏi: “Các ngươi là ai?”
Kẻ đó cười lên, giọng âm lãnh: “Đã rơi vào tay các người ta cũng không tính chuyện sống sót, ngươi muốn thế nào?”
Thích Thiếu Thương tức điên lên, vung kiếm xoẹt qua, chém đứt kinh mạch trên một tay của kẻ đó, kẻ đó đau đến rú lên thảm thiết.
Thích Thiếu Thương lạnh lùng nói: “Ngươi còn không nói, ta sẽ từ từ cắt tiếp!”
Ánh mắt kẻ đó thoáng lộ nét kinh ngạc, hậm hực nói: “Nghe nói Thích Thiếu Thương là anh hùng hào kiệt, hiệp nghĩa vô song, không ngờ cư nhiên lại là hạng độc địa tàn nhẫn như vậy! Ngươi không sợ bị người trong giang hồ cười nhạo sao?”
Sắc mặt Thích Thiếu Thương bất động, trong mắt vẫn nặng nề sát khí: “Biết được ta là ai, quả nhiên là nhắm vào ta mà đến…. Chỉ tiếc là quá không hiểu con người ta, trong giang hồ chỉ có kẻ thắng mới có thể kiên trì được hiệp nghĩa của mình, mà ta đã sống được đến hôm nay, lại còn sống rất tốt, ngươi nên tin là ta nói được làm được.”
Kẻ đó bất giác rùng mình.
Bên cạnh có một giọng nói mang theo hàn ý vang lên, tuy rất khẽ khàng, nhưng càng khiến lòng người lạnh buốt: “Hay là đừng cắt gân làm gì, cứ lôi hắn phía sau Thanh Câu thong thả đi chừng ba bốn chục dặm đường, ngươi thấy sao?” Cố Tích Triều nói chuyện có hơi thiếu lực, nhưng giọng nói lãnh đạm kiên định, khiến người ta phải tin lời y nói ra nhất định sẽ thành sự thật.
Sắc mặt tên hán tử kia càng lúc càng kinh hoàng, nhãn châu không ngừng đảo qua đảo lại, liếc qua lại giữa hai kẻ sát tinh này, phiên khắc sau, miệng run rẩy nói: “Ta nói, nhưng mà các người phải tha mạng cho ta!”
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều nhìn vào mắt nhau, Cố Tích Triều nói: “Được.”
Không ngờ kẻ kia lại nói: “Phải Thích Thiếu Thương nói ta mới tin.”
Cố Tích Triều sa sầm mặt.
Thích Thiếu Thương điềm tĩnh nói: “Ta hứa với ngươi!”
Kẻ kia nghiến răng nói: “Ta là thủ hạ của Lý Cương đại nhân!”
(danh thần cuối thời Bắc Tống)
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều giật mình, nhìn nhau trân trối.
Nếu tên thích khách này là thuộc hạ của Thái Kinh hay là người của Lục Phân Bán Đường, Hữu Kiều Tập Đoàn, Thích Thiếu Thương đều không lấy làm lạ, nhưng mà, kẻ này lại nói, là thuộc hạ của Lý Cương!
Cố Tích Triều chầm chậm hít một hơi, chậm rãi nói: “Lý đại nhân một lòng vì nước, sao ngươi lại dựng lên lời nói dối vô lý như vậy?”
Kẻ đó ngẩng cao đầu: “Ta đã là vì cứu lấy mạng mình thì sẽ không dám dối gạt, các người cũng không phải kẻ ngốc, ta nói bậy bạ lung tung có ích lợi gì?”
Cố Tích Triều chợt nhớ đến ở tương lai xa xôi kia, từng có lần ngẫu nhiên nhìn thấy một cuộc tranh luận trên mạng, tâm chợt thắt lại.
Thích Thiếu Thương tuy không nói gì, nhưng nhìn thấy thần sắc Cố Tích Triều biến đổi khi nghe lời tên kia nói, tay bèn giơ lên, chỉ phong bắn ra, lập tức giải huyệt đạo của hắn: “Ngươi đi đi!”
Cố Tích Triều nhướn mày: “Không được! Thả kẻ này đi không có lợi cho chúng ta!” Nói rồi định rút kiếm.
Thích Thiếu Thương đưa tay ngăn lại: “Nếu chúng ta đã hứa rồi thì cứ để hắn đi! Hai người chúng ta liên thủ còn phải sợ có kẻ khác đến nữa sao?”
Cố Tích Triều trầm mặc một khắc, khẽ cười lên: “Được, ngươi đi đi, để ta xem còn có kẻ nào dám đến tìm chết!!”
Tên kia do dự một khắc, phát cuồng lên tháo chạy, trong thoáng chốc đã mất hút vào nơi hoang dã.
Hai người kiểm tra lại con ngựa bị rơi vào hố bẫy, phát hiện xương chân ngựa quả nhiên đã gãy, không thể đi được nữa, không còn cách nào, chỉ đành gϊếŧ ngựa, giảm bớt thống khổ cho nó.
Thích Thiếu Thương dắt Thanh Câu Oản Đậu, đỡ Cố Tích Triều lên trên, bản thân dắt ngựa mà đi.
Cố Tích Triều nhìn sắc trời, nói: “Cùng cưỡi đi, vạn nhất lại sinh chuyện nữa, tốt nhất là nên sớm rời khỏi con đường hoang không có thôn làng này!”
Thích Thiếu Thương cũng tán thành, liền nhảy lên lưng ngựa, từ một bên người Cố Tích Triều nắm lấy dây cương, kẹp vào bụng ngựa một cái, giục ngựa bước đi.
Oản Đậu đúng thật là một con ngựa tốt, chở hai người nam nhân cao lớn mà vẫn sải bước như gió, tuy có hơi đảo, nhưng dựa vào tốc độ, trước khi trời tối chắc có thể đến được trấn Dương Khẩu ở phía trước.
Thích Thiếu Thương một tay ôm giữ lấy eo Cố Tích Triều, đỡ y ngồi vững trên lưng ngựa, một tay khống chế ngựa, trước mắt là mái tóc hơi quăn và thanh y đẫm máu của Cố Tích Triều, bất chợt cảm khái: “Lúc trước vốn là một mình ta đào thoát, bây giờ không ngờ lại thành hai người chúng ta tháo chạy!”
Cố Tích Triều đang nghiêm túc suy ngẫm lời nói của kẻ kia có đáng tin không, bị Thích Thiếu Thương bất chợt nói một câu phân tâm, mới cười lên: “Chỉ là có kẻ chặn đường, đâu thể xem là bị truy sát!”
Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi cảm thấy kẻ đó nói có phải thật không?”
Cố Tích Triều trầm mặc, nghĩ một hồi mới nói: “Nếu ngươi không tin, ngươi đã không hỏi ta như vậy, ngươi đã hỏi như vậy, tất đã tin tám phần rồi!”
Thích Thiếu Thương nói: “Đúng, ta thấy sắc mặt ngươi lúc đó có phần cổ quái, có phải đã nghĩ ra manh mối gì?”
Cố Tích Triều lắc đầu: “Không phải manh mối, chỉ là lúc trước ta từng nghe có người thảo luận về công và tội của Lý Cương, có người không tán thành với cách nhìn của người trong thiên hạ, người thiên hạ đều tán dương Lý Cương trung thành với nước, người kia lại nói, Lý Cương kỳ thực là độc đoán bảo thủ, vì sự cố chấp của bản thân mà không màng đến thế mạnh của Đại Tống, bất chấp tất cả đối kháng với nước Liêu, làm cho Đại Tống quốc lực suy yếu. Tây bắc lạnh giá, mười mấy năm nay cả một dải Giang Nam cũng liên tục hứng chịu các trận tuyết lớn, nước Liêu và Tây Hạ càng lạnh giá khắc nghiệt kéo dài, đất đai đều trở nên cằn cỗi, Đại Tống dù sao cũng nằm ở phương nam, chỉ cần chịu khó giữ lực dưỡng sức, kéo dài thời gian, tự nhiên sẽ thành thế ta mạnh địch yếu.”
Thích Thiếu Thương chăm chú lĩnh hội ý nghĩa trong lời nói của Cố Tích Triều, tuy là trái ngược với quan niệm tốt xấu trong dân gian, nhưng lại như một tia sét sắc bén rạch toang sương mù.
Cố Tích Triều lại nói: “Lý Cương chủ chiến, nỗ lực thuyết phục hoàng thượng nhiều năm liền dốc lực vào chinh chiến, không hề lo nghĩ đến bá tánh khổ sở, quốc lực suy yếu. Lấy cái yếu của mình địch lại cái mạnh của địch, không phải là cách để duy trì quốc thổ, chỉ e là muốn bản thân lưu danh muôn thuở mà bất chấp lợi ích quốc gia, dù cho danh tiếng đích thực được truyền tụng, nhưng cũng không phải kẻ anh hùng chân chính.”
Thích Thiếu Thương không thể không thừa nhận Cố Tích Triều nói rất có lý, nhưng vẫn còn có chỗ vướng mắc: “Lý Cương là người như thế nào, tạm thời khoan nói, chỉ là ngươi cảm thấy việc Lý Cương lập bẫy mai phục ám sát chúng ta, có khả năng không?”
Cố Tích Triều cười lạnh: “Tuyệt đối có khả năng! Tiểu Yêu là phó tướng của Lý Cương, hành tung của ngươi Tiểu Yêu biết được, Lý Cương chỉ cần hỏi han mấy câu, Tiểu Yêu sẽ không đề phòng vị danh tướng lẫy lừng này, nhất định sẽ nói ra hết. Với lại, chỉ e không chỉ có chúng ta bị phục kích, những kẻ đối đầu với ngươi trong kinh thành chắc mấy ngày này cũng không yên ổn!”
Thích Thiếu Thương đại khái đã hiểu được lập luận của Cố Tích Triều: “Ý ngươi là, Lục Phân Bán Đường, Hữu Kiều Tập Đoàn lẫn Kim Phong Tế Vũ Lâu đều là đối tượng mà Lý Cương muốn trừ bỏ? Các thế lực kinh thành quá phức tạp, Lý Cương muốn lần lượt tiêu diệt hết?”
“Không sai, giang hồ dựa vào võ nghệ để phân tranh, các người đều là nhân tố không xác định, có thể khuấy loạn an ninh của kinh thành, Lý Cương muốn đánh với nước Liêu, sau lưng đương nhiên cần an định mới được, cho nên ta nói, tuyệt đối có khả năng!”
Thích Thiếu Thương hồi tưởng lại mọi chuyện, gật đầu: “Thân thủ của mấy tên thích khách đó xem ra cũng giống người trong quân đội, không giống người giang hồ.”
“Cường cung, hố bẫy ngựa, kích câu, binh khí không có độc đều giống người trong quân đội đã qua huấn luyện kỹ lưỡng!”
Đại thể đã rõ ràng đầu đuôi nhân quả, hai người thở dài một tiếng, cảm thấy chuyện này đúng là có hơi hiểm hóc.
Gió xuân vẫn ấm áp, tâm của hai người lại nặng nề, giống như bị đè bởi một tảng băng lớn.
Cố Tích Triều trọng thương, mất máu khá nhiều, đầu hơi váng vất, lòng vẫn còn một tia tỉnh táo, cảm thấy ký ức của mình trong thời đại này toàn là bị thương với bị thương a! Trước khi mất đi ý thức, Cố Tích Triều mơ hồ nghĩ đến, hình như, trong ký ức mỗi lần bị thương đều là ở bên cạnh cái tên Thích Thiếu Thương này, không lẽ là trời sinh tương khắc với hắn? Chỉ là tại sao bờ ngực phía sau lại ấm áp như vậy??
Thích Thiếu Thương đang tập trung điều khiển ngựa, Cố Tích Triều ở phía trước chợt ngã ra, người đổ về sau. Thích Thiếu Thương vô thức đưa tay đỡ lại, ôm lấy vào lòng, tóc quăn của người đó tung bay, làm mũi Thích Thiếu Thương ngứa ngứa.
Đầu Cố Tích Triều tùy ý ngửa ra sau, dựa lên vai trái Thích Thiếu Thương, hơi thở trầm ổn, thì ra là ngủ mất rồi.
Thích Thiếu Thương siết lấy dây cương, ngựa cũng rất có linh tính, hiểu ý của hắn, thả nhẹ bước chân, đi nước kiệu trên con đường lộ, bình ổn mà an tĩnh.
Thích Thiếu Thương đỡ lấy bên eo Cố Tích Triều, trên tay thấy dính dính, chắc là máu của y, bất giác thấy hơi lo, nghiêng mắt nhìn gương mặt Cố Tích Triều dựa vào bên vai, bất ngờ phát hiện lông mi người này rất dài, vô cùng thanh tú, khiến gương mặt kiêu cuồng có thêm mấy phần nhu hòa.
Thích Thiếu Thương không khỏi ngẩn ngơ nhìn gương mặt đó, cho đến hôm nay, quan hệ giữa hai người đã âm thầm chuyển biến không giống lúc xưa.
Thù hận và thương tiếc đan cài, tương tri và tương giao cùng tồn tại, ranh giới giữa yêu và hận đã mơ hồ, hai người khi xa cách thường nhớ đến nhau, khi gặp gỡ lại không ngừng nhắc nhở bản thân không được quên đi quá khứ hiểu rõ hoài bão và lý tưởng trong lòng nhau, không cần nói thành lời cũng hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhưng lại nhất quyết không chịu thua kém, lúc nào cũng muốn phân cao thấp!
Hai người khi đối mặt với nhau, trong lòng không phải không đau khổ, nhưng lại càng lún càng sâu, lại không muốn nhìn thẳng vào vấn đề, bởi vì, hai người cho đến giờ khắc này đều hiểu rõ, dù cho là hận cũ hay nghĩa mới, khi đối mặt với kẻ thù, người duy nhất mà bản thân có thể yên tâm giao phó lưng mình cho đối phương, chỉ có người này!
Một năm trước bên bờ Vị Thủy, trong buổi hoàng hôn cô tịch mà ấm áp đó, Thích Thiếu Thương đã biết được, bản thân đời này chỉ e phải cùng kẻ oan gia này dây dưa mãi không thôi…
Tất cả những chi tiết của ngày hôm đó đều như rõ ràng trước mắt, Thích Thiếu Thương nhớ đến, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nét cong rất nhạt.
Xiết chặt lấy vòng eo gầy mảnh mà rắn chắc trong tay, hơi thả dây cương, Thanh Câu Oản Đậu bèn hiểu ý mà tăng nhanh bước chân.
Sắc trời đã dần ảm đạm, ánh tà dương của ngày xuân muộn nhuộm lên dãy núi cùng áng mây đằng xa một dải hồng cam.