Vô Tình buông cuốn sách trong tay, thở dài một tiếng thật khẽ, “Có chuyện gì tiến vào nói đi”.
Cửa phòng chần chờ bị đẩy ra, ngoại y trắng tung bay trong gió, không phải Truy Mệnh thì còn ai vào đây?
“Thế nào, hôm nay sao lại có tiền đồ vậy, không nhảy cửa sổ vào à?” Khóe miệng Vô Tình khẽ gợn, cười hỏi.
Nhãn tình Truy Mệnh sáng rực lên, trong nháy mắt đã đến trước bàn Vô Tình đang ngồi, “Đại sư huynh, ngươi không tức giận?”
“Ta vì cái gì phải tức giận?”
“A?” Truy Mệnh nháy mắt mấy cái, “Cái kia, tiểu Lãnh chưa nói với ngươi sao?”
Đôi mắt hơi trầm xuống, Vô Tình đưa tay châm trà, rót một chén đẩy đến trước mặt Truy Mệnh, rồi mới thản nhiên mở miệng.
“Lãnh Huyết đã nói với ta. Bất quá, ta muốn nghe quan điểm của ngươi”.
“Ta?” Truy Mệnh chỉ chỉ chính mình, thật cẩn thận mở miệng, “Đại sư huynh, ngươi chắc chắn không có tức giận?”
Vô Tình gõ đầu Truy Mệnh một cái, “Ngươi mong ta tức giận vậy sao? Còn không mau nói!”
“Nga, hắc hắc ~~” Truy Mệnh rốt cuộc yên tâm, gãi đầu, cười đến vô tâm vô phế như thường.
Thân thủ lấy từ trong lòng ngực ra một phong thư, Truy Mệnh trịnh trọng đưa tới trước mặt Vô Tình, “Ta nghĩ nửa ngày, cảm thấy vẫn là giao cho đại sư huynh tốt hơn”.
Trên tờ giấy trắng chỉ có mấy chữ: “Yên lặng theo dõi kỳ biến”.
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Vô Tình, Truy Mệnh gật gật đầu: “Là Tích Triều cho ta”.
Ban ngày, khi Truy Mệnh ôm lấy Tích Triều, Tích Triều đã giúi vào tay hắn. Cũng bởi thế, Truy Mệnh mới thấy kỳ quái, nên đã ngăn cản Lãnh Huyết.
“Đại sư huynh, ngươi tin tưởng Tích Triều sao?” Nhìn kỹ sắc mặt Vô Tình, Truy Mệnh hỏi thật cẩn thận.
Vô Tình gõ gõ mặt bàn. Một đôi mắt trong suốt không nhìn ra cảm xúc.
“Cố Tích Triều……”
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Huyết đưa cho Vô Tình một phong thư. Là do Lệ Nam Tinh lưu lại.
‘Vô Tình huynh, tại hạ có chút việc phải xử lý, không thể không rời đi vài ngày. Việc giải độc, tại hạ đã có chút manh mối, nhưng vẫn thiếu một thứ dược liệu mấu chốt, hy vọng Vô Tình lưu ý hỗ trợ. Lệ Nam Tinh tự”.
Truy Mệnh nghiêng đầu nhìn nhìn thư, ‘Sự tình gì mà phải đi vội vàng như vậy? Đại sư huynh, Lệ Nam Tinh nói loại dược liệu này phải không? Ta có thể đến chỗ tiểu Hoa tìm thử xem a”.
Vô Tình thu hồi lá thư, không trả lời Truy Mệnh ngay mà quay ra hỏi kiếm đồng, ‘Hầu gia phủ có động tĩnh gì không?”
‘Không có, Phương tiểu hầu gia vẫn không tỉnh, có người ở bên chiếu cố hắn, trừ bỏ chuẩn bị chút đồ, cũng không có động tĩnh gì”.
‘Nga, phải không?’ Vô Tình khẽ mím môi, gõ gõ chiết phiến vào lòng bàn tay, ‘Kiếm đồng, chuẩn bị một phong thư, rồi ngươi mang tới phủ Hầu gia đi”.
‘Đại sư huynh ngươi muốn làm gì a?’ Truy Mệnh tò mò tiến lại hỏi.
Mắt Vô Tình hơi trầm xuống, thản nhiên nói, ‘Không có gì, giáng hồn thảo Nam Tinh nói kia, ta đã từng nghe Phương Ứng Khán nhắc tới’.
‘Kia, ngươi khẳng định quản gia sẽ cho sao?’
‘Ta không còn lựa chọn nào khác. Bọn họ nếu không cho…’ thanh âm Vô Tình càng lúc càng lạnh, ‘Trừ phi muốn triệt đường sống của chủ tử!’
Đúng như những gì Vô Tình nói, quản gia ngay lập tức đáp ứng.
‘Hầu gia đã nói, phàm là Vô Tình công tử phân phó, chúng ta chỉ cần nghe theo là được”.
Vẫn là công tử nhà mình mị lực rất lớn a!
Kiếm đồng trong lòng cảm thán, theo quản gia đến dược khố lấy thuốc.
Nhìn quanh dược khố, kiếm đồng lại cảm thán, không hổ là phủ Hầu gia, dược liệu ở đây chỉ sợ còn đầy đủ hơn cả hoàng cung.
Không đợi hắn cảm thán xong, sắc mặt quản gia đã trở nên tái nhợt.
‘Không … Không thấy ….’
‘Ngươi nói cái gì?!’
Kiếm đồng run run một chút, nhìn nhìn chén trà vỡ trên mặt đất, lấy hết dũng khí nhắc lại một lần.
‘Dược khố của phủ Hầu gia mất trộm, giáng hồn thảo …. không thấy….’
Không đợi hắn nói hết, Truy Mệnh đã gào toáng lên, ‘Không thấy là có ý gì?! Hầu gia phủ, sớm không mất, muộn không mất, đúng lúc này lại bị mất trộm là sao a?! Lão quản gia kia làm ăn kiểu gì không biết? Phương Ứng Khán chẳng lẽ nuôi bọn họ ăn không? Thật sự là tức chết ta!!’
‘Như thế nào lại trùng hợp vậy? Chúng ta vừa muốn tới lấy dược, Hầu gia phủ liền mất trộm. Chẳng lẽ có người đã nắm được tin tức, muốn ngăn cản chúng ta phối ra giải dược? Nhất định là thế rồi, nhất định là lão hồ ly Thái Kinh kia làm! Đại sư huynh!’
Từ khi bắt đầu, Vô Tình vẫn im lặng không nói gì. Truy Mệnh ngồi xổm trước mặt Vô Tình, ngửa đầu nhìn y, ‘Đại sư huynh, ngươi đừng sốt ruột, vẫn còn thời gian, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác. Thủ phủ nhà tiểu Hoa ở Giang Nam, hắn hẳn sẽ có thôi. Nếu thật sự không được, ta lại đi tìm Tích Triều. Tích Triều là truyền nhân của Tiêu Vân, nhất định sẽ chế được giải dược đi? Tóm lại, có hi vọng vẫn tốt hơn vô vọng, phải không?’
‘Truy Mệnh…….’
Vô Tình nhìn tam sư đệ trước mặt. Ngày thường, Truy Mệnh tùy tiện gặp rắc rối rồi giở trò quỷ, làm người ta không khỏi xem nhẹ niên kỷ của hắn. Vô Tình vẫn biết, Truy Mệnh là người nhiều tuổi nhất trong số bốn bọn họ, chính là, thân là đại sư huynh, chính mình không tự giác đã xếp Truy Mệnh vào phạm vi bảo hộ từ bao giờ. Hiện giờ, Truy Mệnh lại an ủi y…
Khẽ nhướng mi, Vô Tình mỉm cười, đưa tay định nhu nhu đôi chân mày Truy Mệnh đã cau lại, cuối cùng dừng giữa không trung, rồi đặt tay trên vai hắn.
‘Có ngươi bên cạnh chúng ta, thật tốt!’
Truy Mệnh mờ mịt không rõ, hấp háy mắt mấy cái, sau đó nhếch môi nở nụ cười.
‘Đại sư huynh, ngươi cười lên thật là đẹp, khó trách Phương Ứng Khán bao năm qua vẫn mê mẩn ngươi như vậy’.
Khuôn mặt Vô Tình thoáng đỏ ửng, khiến Truy Mệnh càng cười rạng rỡ, ngồi hẳn xuống đất, đầu dựa trên đầu gối Vô Tình, nhắm mắt lại.
‘Đại sư huynh, ngươi nói xem, nếu giữa hai người không có quốc thù gia hận, có phải hay không sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều?’
Đại sư huynh cùng Phương Ứng Khán, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều, còn có …
‘Truy Mệnh’. Bàn tay Vô Tình khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của Truy Mệnh, ‘Đôi khi, hận, cũng là một loại yêu’.
Hận càng sâu, yêu lại càng đậm.
‘Kia …. Kia nếu như hận đến gϊếŧ chết đối phương … đó cũng là yêu sao?’
Tựa như, tựa như Tiết Thải Nguyệt với Lý Hoại vậy…
‘Loại yêu này, không phải ai cũng có thể gánh vác được. Thời điểm chính mình chịu không nổi, sẽ tự nhiên chuyển dời đến trên người đối phương’. Ngón tay thon dài, trắng nõn của Vô Tình xuyên qua mái tóc đen của Truy Mệnh, thanh âm mơ hồ, kỳ ảo quẩn quanh trong căn phòng, ‘Cũng may, chúng ta có năng lực lựa chọn, chúng ta có thể chọn nhận hoặc không nhận. Hận có thể làm cho người ta thống khổ, nhưng yêu lại có thể khiến ta vì đối phương mà sống sót. Truy Mệnh, ngươi với hắn phải có tin tưởng. Ngươi hiểu ý ta chứ?’
Cái Lý Hoại hiện giờ cần nhất, chính là sự tin tưởng của ngươi đối với hắn, ngươi hiểu không?
Truy Mệnh vẫn nằm yên, giống như đang ngủ. Thật lâu thật lâu, Vô Tình mới nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng, ‘Ân’.
Lãnh Huyết đứng trong viện, dưới tàng cây mai, những cánh hoa bồ công anh theo gió bay đi bám đầy một thân huyền phục của hắn. Lãnh Huyết lặng im đứng trong trời bồ công anh như thế, nhìn về khung cửa sổ xa xa kia, hai bóng thiếu niên áo trắng yên tĩnh dựa vào nhau, tựa như rất ấm áp, tựa như vĩnh hằng. Nhưng trong mắt Lãnh Huyết, hắn biết, đó là hai trái tim rỉ máu dựa vào nhau kiếm tìm chút hơi ấm mà thôi.
Kiếm, rời khỏi vỏ. Kiếm quang đầy trời.
Ta sẽ dùng kiếm trong tay mình, để bảo hộ những người trọng yếu nhất của ta!