Chương 6: Eo con kiến

Lúc Mộc Hạc kết thúc giờ học buổi sáng, chuẩn bị đi ăn trưa thì Đàm Miên hùng hùng hổ hổ chạy đến, kéo cô vào một góc, thở hổn hển nói: "Cô Mộc, chị lại lên hotseach rồi!"

Tuy rằng không phải người nổi tiếng trên Internet, lên hotseach quá nhiều sẽ dễ dàng làm mất thiện cảm với người qua đường, nhưng Mộc Hạc bây giờ đang thiếu cơ sở tiếp xúc và mức độ phổ biến. Hơn nữa, lên hotseach mà không cần bỏ tiền, trắng không lên, lên thì lại không trắng.(?)

Đàm Miên còn chưa bao giờ gặp được chuyện tốt như kiểu bánh từ trên trời rơi xuống này, bị đập đến choáng váng: "Lúc sáng, em xem thấy người hâm mộ của chị là 44 vạn, bây giờ đã tăng đến 60 vạn rồi! Hơn nữa, có một hotseach mới, khiến cho lượng fan tăng lên nhanh chóng!"

Em ấy kích động đưa điện thoại đến: "Cô Mộc, chị xem, hotseach no.3"

Mộc Hạc nhận lấy, thấy từ khóa #Mộc Hạc eo con kiến# đập vào mắt, cô nhấn vào thì thấy một video nhỏ. Đàm Miên bên cạnh đợi không kịp, giành lấy điện thoại ấn vào video.

Video chỉ có mười hai giây, sau khi Mộc Hạc xem xong, không nhịn được bật cười. Nếu như không phải thấy video, cô cũng không nhớ nổi chuyện này.

Đàm Miên cũng cười khúc khích, nói: "Đừng bao giờ đánh giá thấp khả năng theo đuổi thần tượng của các cô gái."

Một khi đã để bụng, còn có chuyện gì mà girl khảo cổ mang kính lúp đào không ra đây?

Chuyện là như này, sau khi fan mới của Mộc Hạc đồng tâm hiệp lực đuổi fan Khả Khả cố tình khiêu chiến ra khỏi khu bình luận, thuận tay liền đem Weibo của Mộc Hạc xem lại các bài đăng từ trước đến giờ. Hơn một trăm bài mới thấy một bức ảnh tự sướиɠ, tuyệt nhiên không thỏa mãn được trái tim đang cháy rực của các cô ấy. Vì vậy, bọn họ quyết định tự mình cánh sinh, đi khắp nơi vơ vét tin tức về Mộc Hạc.

Cut các nhân vật mà cô đóng từ khi xuất đạo đến nay, làm làm làm, thu thu thu.

Rất nhanh, fan Hạc lại phát hiện trừ diễn xuất ra, những tài liệu khác về Mộc Hạc rất ít ỏi. Cái này thật quá đáng! Dù sao cũng đã lăn lộn hai năm ở giới giải trí mà ngay cả một tạp chí, phỏng vấn hay chụp ảnh đường phố cái gì cũng không có. Thật là lãng phí khuôn mặt đẹp đến nghịch thiên này.

Thôi vậy, thôi vậy. Đậu yêu nhà mình các cô không cưng chiều thì ai cưng chiều?

Cuối cùng, cũng có fan Hạc 'hỏa nhãn kim tinh' phát hiện ra bóng dáng Mộc Hạc trong video đón fan của nữ minh tinh nổi tiếng Tần Chi. Cô đứng ở vị trí hơi lệch, không tự cảm thấy mình là minh tinh chút nào. Không đeo kính, không đội mũ thì không nói, đằng này ngay cả trang điểm cũng không. Trên người mặc chiếc váy hoa màu xanh lá nhạt, thiết kế bó eo, tôn nên eo thon yêu kiều, chưa đầy một nắm.

Cô giữ khoảng cách với Tần Chi, đằng trước có một cô bé bị chen chúc, điện thoại rơi xuống dưới chân cô. Cô khom người nhặt lên, trả lại cho cô bé, còn cười nói với đối phương cái gì đó.

Vì để không bị Chi Tử Hoa ( fan Tần Chi) diss cọ nhiệt, cho nên fan Hạc chỉ cắt những hình ảnh có Mộc Hạc ra. Vốn muốn tự cung tự cấp cho mình xem, nào ngờ sau khi đăng lên Weibo, lại dẫn đến một vòng hotseach mới.

"Theo gió đến để ngắm thịnh thế mỹ nhan."

"Aaaaa JC người phụ nữ này muốn dùng sắc đẹp để gϊếŧ tôi!"

"Chậc chậc, máy ảnh có bị mờ hơn nữa thì cũng không thể che lấp nổi khuôn mặt xinh đẹp có một không hai này."

"Hấp dẫn nhất là vòng eo con kiến muốn lấy mạng này. Tôi không cho phép các người nhìn đoạn eo này, chỉ cho tôi nhìn, nhìn đến chết cũng được!"

"Mẹ ơi, tôi mà có eo như này thì tôi sẵn sàng chết mười nghìn lần!"

"Đừng lái xe!"

"Ngập tràn cảm giác thiếu nữ, eo thon vừa đủ."

"Hâm mộ khiến cho thành lũy của tôi bị chia lìa, đố kỵ khiến tôi hoàn toàn thay đổi."

"Là thành viên lâu năm của liên minh 'Phúc Sầu Giả' (Những người ưu sầu), tôi lặng lẽ bỏ chân lợn kho trong tay xuống, hối hận khóc lớn."

...

Đuổi theo cô gái mặt trăng 007: "Aaaaaaa, tôi điên rồi!!! Hóa ra lúc ấy là chị gái này nhặt điện thoại giúp tôi. Chị ấy còn bảo tôi phải chú ý an toàn. Chị ấy rất tốt, nói chuyện cũng rất dịu dàng, huhuhu, tôi còn chưa kịp nói cảm ơn chị ấy đã đi rồi..."

Đuổi theo cô gái mặt trăng 007: "Nhờ mọi người giúp tôi lên top, cảm ơn rất nhiều! [chắp tay lại với nhau] (Cái icon này á 🙏)"

Dưới sự giúp đỡ của mọi người, bình luận của cô ấy nổi bật trong bài "Eo con kiến", còn lên top 1 comment. Fan Hạc vừa kiêu ngạo lại vừa đau xót.

"5555, người ta có nhiều người hâm mộ đi đón máy bay, náo nhiệt như vậy; mà chị ấy chỉ lẻ loi có một mình. Nghĩ thôi đã thấy thật khó chịu."

"Đừng nói gì nữa, tôi khóc rất to rồi!"

"Đau lòng muốn chết mất. Thật muốn xuyên vào trong video cho chị ấy một cái ôm an ủi."

"Tôi tuyên bố, từ nay trở đi, tất cả các chuyến bay của chị ấy, tôi đều đi đón!"

"Mang theo tôi nữa."

"Giơ tay đăng kí!"

Các fan Hạc quyết định rất nhanh, thành lập hậu viện hội người hâm mộ Mộc Hạc trên cả nước. Sau khi họp nội bộ, tất cả nhất trí quyết định, phải cho tất cả mọi người biết: Từ nay về sau, người phụ nữ này có chúng tôi nuông chiều.

Hậu viện hội bầu hội trưởng là Dương Nhạc Đa - sinh viên đại học năm hai. Mặc dù trình độ của cô ấy trong giới giải trí không sâu sắc, nhưng cô ấy lại là người lão luyện trong làng đánh antifan.

Fan Hạc có tổ chức, cũng có ý thức đầy đủ.

Mặc dù hotseach của Mộc Hạc chỉ nằm ở no.3, nhưng lại thu hút rất nhiều người hâm mộ. Mà đề tài tự phát #Người đẹp cổ trang Mộc Hạc#, #Mộc Hạc eo con kiến# đã giải quyết những vấn đề đang làm Diệp Tịch buồn phiền.

Đàm Miên lập tức đem tin tốt báo cho Diệp Tịch, nhìn vào số người hâm mộ tăng lên mỗi khi làm mới trang, em ấy cười so với ánh mặt trời còn rạng rỡ hơn: "Cô Mộc, em có một yêu cầu hơi quá đáng một tí."

Mộc Hạc có bình tĩnh đến đâu đi nữa thì cũng khó tránh khỏi đắm chìm trong niềm vui bất ngờ này. Cô chậm nửa nhịp mới hỏi lại: "... Cái gì cơ?"

Đàm Miên cười ôm lấy cô, tự mình cảm nhận: "Oa, thật nhỏ quá!" Không hổ là vòng eo con kiến.

Mộc Hạc dở khóc dở cười.

***

Buổi chiều, ánh mặt trời mùa thu rực rỡ, tùy ý chiếu sáng.

Sơn trang tư nhân ở ngoại thành thành phố A có diện tích rộng lớn, được bao quanh bởi núi non, phong cảnh đẹp vô cùng. Ba mươi sáu biệt thự độc lập, dựa theo phương hướng phong thủy, cao thấp lộn xộn san sát nhau. Một viên gạch, một mái ngói cũng hiện lên sự giàu có, hiển hách.

Sơn trang thi hành theo chế độ hội viên cao cấp, có thể đến đây đều là những người quyển quý nổi tiếng hàng đầu. Bên ngoài từng đồn đãi, năm ngoái, một ông trùm dầu mỏ tư nhân ở Trung Đông đã có một chuyến đi đến Trung Quốc, chính chỗ này đã tiếp đón.

Trong phòng VIP trên tầng ba của tòa nhà thứ 9, ánh đèn u ám, bầu không khí mập mờ, từng đôi trai gái hoặc ôm, hoặc hôn, hoặc ngồi quanh bàn chơi bài. Ngồi ở giữa là một người đàn ông gầy gò, trên người có một người phụ nữ thân hình như rắn nước, không xương dựa vào người hắn, uốn a uốn éo: "Trung thiếu."

Từ thái độ cung kính và vẻ ngoài của người phụ nữ, không nghi ngờ gì, hắn ta chính là người có địa vị cao nhất trong chỗ này.

Hoắc Tư Trung hưởng thụ mỹ nhân trong ngực, tay vừa đặt lên, người phụ nữ đột nhiên hét lên một tiếng. Hắn không vui nhíu mày, lập tức hết sạch hứng thú, thô bạo đẩy người sang một bên. Cầm ly rượi đỏ trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Trung thiếu..." Người phụ nữ điềm đạm đáng yêu cúi người xuống đất, chỉ vào vị trí ngoài cửa. "Hình như có ai ở đó."

Hoắc Tư Trung không thèm nghe rõ xem cô ta nói cái gì, nắm lấy cằm một cô gái khác bên cạnh, ngả ngớn tán tỉnh. Ngược lại, những người khác giống như nhận ra cái gì đó, ngừng nói cười, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa.

Trong ánh sáng mờ mờ, chỉ thấy một chấm đỏ rực lúc tối lúc sáng. Nhìn kĩ lại, bọn họ mới phát hiện ra có một người đang đứng cạnh cửa, ẩn người trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy đường nét trên cơ thể anh. Nếu không phải do đốm sáng kia thì ai cũng không biết có người ở đó.

Anh ta là ai vậy? Ở đây từ lúc nào?

"Bụp" một tiếng, đèn lớn trong phòng bao sáng lên, vẻ mặt kiếp sợ của mọi người không chỗ che tránh. Mà người đàn ông cũng lộ rõ trong tầm mắt của bọn họ. Anh mặc cả cây đen, nghiêng người dựa vào cửa, ngũ quan thâm thúy, lạnh lùng. Giữa ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, đã cháy được một nửa. Phía sau làn khói trắng, mặt anh thâm trầm như nước, hơi nheo nheo mắt, bình tĩnh quan sát bọn họ.

Mọi người hoảng sợ trừng mắt nhìn nhau, khói? Thật sự là khói???

Bọn họ bám theo Trung thiếu mới có tư cách đến sơn trang tư nhân này. Trên đường từ cửa đến phòng bao, thứ được nhìn thấy nhiều nhất là tấm biển treo trên tường, bên trên ghi rõ bốn chữ to: Cấm hút thuốc. (禁止吸烟)

Giám sát ở sơn trang rất chặt chẽ, chỉ cần bị phát hiện không tuân theo quy định một lần, sẽ vĩnh viễn bị cho vào danh sách đen, tương đương với việc bị đuổi ra khỏi tầng lớp thượng lưu.

Cái người đàn ông thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong phòng VIP, ngang nhiên không thèm đếm xỉa đến quy tắc của sơn trang này... rốt cuộc là ai?

Bọn họ nhìn Hoắc Tư Trung, mà hắn ta đang nhìn người mới đến như sắp nứt mắt ra, trong mắt hiện lên những cảm xúc cực kì phức tạp.

Tầm mắt mọi người lại quay lại người đàn ông thần bí xa lạ kia, chỉ thấy anh đi thẳng về phía Hoắc Tư Trung. Những người bên cạnh Hoắc Tư Trung thức thời nhường chỗ. Nhưng anh không ngồi mà trực tiếp ngồi trên bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái vào ly của Hoắc Tư Trung. Tàn thuốc rơi vào trong ly rượu vang, từng chút, từng chút tan ra, làm nổi bật màu rượu vang, lộ ra một loại mỹ cảm mị hoặc.

Lúc này anh mới nhìn thẳng vào Hoắc Tư Trung, giọng rõ ràng, có chút mất tập trung: "Nhìn thấy tôi, hình như rất ngạc nhiên?"

Hoắc Tư Trung giả vờ bình tĩnh cười một tiếng: "Sao chú lại đến đây?"

Những người xung quanh thấy tình cảnh này, nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn.

Sơn trang tư nhân này là sản nghiệp của Hoắc gia, một đại gia tốc trăm năm ở thành phố Phú Xuân. Bắt đầu làm ăn từ thời kì đầu dân quốc, trải qua nhiều khó khăn vẫn đứng vững không đổ. Kinh doanh trải rộng khắp các nghề, tài sản khó mà tính rõ được, nghe nói có hơn mấy trăm tỉ.

Trong tộc có rất nhiều chi, quan hệ phức tạp, cộng thêm người thừa kế tiếp theo chưa được chọn. Cho nên nội bộ trong gia tộc luôn lục đυ.c, đấu đá nhau mãnh liệt.

Hoắc Tư Trung là con trai trưởng của chi thứ tư, trong các anh chị em thì đứng hàng thứ ba, điều kiện về tất cả mọi mặt đều rất tốt. Và là ứng cử viên thừa kế có triển vọng nhất. Thân là thái tử gia cả Hoắc gia, theo lý nên cao cao tại thượng, kêu mưa gọi gió. Thế mà bây giờ lại bị một người đàn ông khiến cho mất hết khí thế...

Bọn họ đối với thân phận người đàn ông này lại càng tò mò.

Ánh mắt người phụ nữ thân hình như rắn nước nhìn chằm chằm vào anh. Tướng mạo của Hoắc Tư Trung đã vô cùng nổi bật, nhưng người đàn ông này lại hơn hẳn một bậc. Nếu như không phải do khí chất quá lạnh lùng thì gần như có thể dùng từ tuấn mĩ để hình dung. Mấu chốt là hào quang trên người anh đã bị che lại nhưng không ai có thể không chú ý đến anh. Theo trực giác của cô ta, thì chỉ những người chân chính đứng ở địa vị cao mới có.

Hoắc Tư Hành phớt lờ ánh mắt rò xét trần trụi của những người xung quanh, anh cúi người về phía trước, môi mỏng khẽ nhếch, nhưng lời nói ra lại khiến cho người ta không rét mà run:" Thu hồi móng vuốt không an phận của mấy người kia đi. Nếu không, duỗi đến một cái, chặt một cái."

Hoắc Tư Trung không chút nào nghi ngờ độ chính xác trong câu nói này. Hai người đã âm thầm động thủ mấy lần, mà hắn ta đã nhiều lần rơi vào thế bất lợi. Công việc làm ăn ở Đông Nam Á đã bị quấy nhiễu đến nỗi không làm nổi nữa, thế mà bây giờ lại muốn đoạt con đường kiếm tiền khác của hắn sao?

Sắc mặt Hoắc Tư Trung cực kì khó coi, gân xanh ở cổ hiện lên: "Chú đây là đang uy hϊếp tôi?"

Hoắc Tư Hành gẩy tàn thuốc vào trong ly, giễu cợt nói: "Tôi nghĩ đã đủ rõ ràng rồi."

Nói xong, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hoắc Tư Trung nhìn chằm chằm bóng lưng anh, nghĩ đến lời cha nói lúc trước rằng anh đã được ông nội chấp thuận, bắt đầu tiếp quản công việc chủ yếu của gia tộc; lại nghĩ đến việc anh làm mất mặt hắn ngay trước mặt bạn bè, còn nói lời uy hϊếp, trong lòng càng hận hơn, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ:" Đồ con hoang."

Người đã đi đến cạnh cửa đột ngột dừng lại, Hoắc Tư Trung còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo đập vào mặt. Sau đó trên môi liền đau đớn.

Người phụ nữ thân hình như rắn nước hoảng sợ hét chói tai. Mười mấy đôi mắt tập trung vào khuôn mặt tái mét của Hoắc Tư Trung. Môi trên của hắn không biết bị vật sắc nhọn nào cứa vào, máu chậm rãi chảy ra, dọc theo rãnh môi chảy xuống, cộng với đôi môi đang bị mím chặt, lại càng giống như một cây thánh giá, đáng sợ không tả nổi.

Biến cố này xảy ra trong chớp mắt, thậm chí vũ khí mà đối phương sử dụng là gì cũng không ai nhìn rõ. Nhưng khi bọn họ kinh ngạc nhìn ra cửa, bóng người cao lớn đã biến mất từ bao giờ.

Người phụ nữ thân hình rắn nước kinh hồn bạt vía, tay run run nhặt một lá bài dưới chân, bên mép còn dính máu. Đây chính là con 2 cơ trong bộ bài mà bọn họ chơi lúc nãy.

Cô ta ngồi gần Hoắc Tư Trung nhất, cho nên nghe thấy hắn mắng hai chữ con hoang. Chỉ là không ngờ người đàn ông kia lại lấy bài làm dao, ngay cả đầu cũng không quay lại đã chuẩn xác đánh lại sự bất kính trong lời nói của Hoắc Tư Trung.

Thật là....khủng khϊếp.

Hoắc Tư Hành ra khỏi phòng bao, Trương Trường chờ ở bên ngoài liền đi đến. Thấy anh xoa mi tâm, mặt mày mệt mỏi, liền lo lắng nói: "Hành thiếu, thuốc ngủ lần trước đã dùng hết rồi. Lúc nữa tôi sẽ đến chỗ bác sĩ Lương lấy thêm thuốc."

"Không cần."

Trương Trường ở sau lưng anh thở dài. Cái tật xấu mất ngủ này khi nào mới tốt hơn đây? Nếu tiếp tục như vậy, một ngày nào đó anh ấy sẽ đột tử mất.

Hơn hai giờ đêm, Hoắc Tư Hành mới trờ về Kim Nguyệt Loan. Anh đi vào phòng ngủ, thấy người trên giường đã ngủ say. Một lúc lâu sau, anh mới đi đến, ngồi xuống cái thảm ở mép giường, gập đầu gối bên trái xuống, một tay cởi nút trên cùng của áo sơ mi.

Đầu anh từ từ dựa vào giường. Theo động tác của anh, cổ áo dần dần căng ra, lộ ra yết hầu, giống như được vẽ bằng bút than vậy.

Dáng vẻ buông lỏng chưa từng có, thanh thản, thoải mái.

Trong không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng, trong lành, dễ chịu. Anh nghiêng mặt sang một bên, chiếc chăn màu xám tro nhô lên một người, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, tinh xảo như khắc, khuôn mặt khi ngủ vẫn bình yên như lúc ban đầu.

Hoắc Tư Hành nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.

Có lẽ, anh đã tìm được thuốc ngủ tốt nhất rồi.

********

Tác giả có lời muốn nói:

Hành thiếu: Có lẽ đã tìm được thuốc ngủ tốt nhất rồi.

Mộc Ương Ương: Cho nên anh định lúc nào thì ăn?

Hành thiếu: Chúng ta trở về phòng rồi nói.

Chính thức tiến vào chế độ sống chung~

Sắp xếp đơn giản thứ tự các thế hệ trẻ của Hoắc gia đã xuất hiện: Lão Nhị Hoắc Tư Nam, lão Tam Hoắc Tư Trung, lão Tứ Hoắc Tư Hành, và Hoắc Tư Văn ( Là cháu trai nhưng lại có tên đệm là Tư, về sau sẽ nói.)