Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thích Có Chút Ngọt Ngào

Chương 16: Anh thích em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Xiang Xiang

~~~~

"Có sợi lông mi bị rụng."

Giọng nói của người đàn ông tuy nhẹ nhưng lại lộ ra mấy phần từ tính, giống như dòng điện yếu ớt dần dần truyền vào tai Mộc Hạc, khiến cho trái tim cô đập nhanh một cách khó hiểu. Cô nín thở, thầm đếm những sợi lông mi dày của anh để phân tán sự chú ý. Nhưng mà, lúc hơi thở ấm áp từ môi anh phả vào mắt cô, giống như làn gió xuân ngoài cửa sổ phả thẳng vào tim cô, tuyết dần dần tan ra, trăm hoa lại nở khắp núi rừng.

Sau đó, cô mới ngơ ngác, chậm chạp nhắm mắt lại.

Khiến anh phát ra một tiếng cười khẽ.

Mộc Hạc cảm thấy tay anh khẽ quét qua khóe mắt mình. Tay anh không giống tay con gái, ngón tay khô ráo. Có lẽ là do vết chai mỏng, hơi thô ráp cho nên cô có thể cảm nhận được đường vân rõ ràng, hai má lập tức nóng bừng.

Hoắc Tư Hành ném lông mi đã lấy vào thùng rác rồi rửa tay sạch sẽ. Thấy hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng gần như mím thành đường thẳng, anh dù bận vẫn nhàn nhã thưởng thức một lúc, sau đó vỗ nhẹ ngón trỏ lên mi tâm cô: "Mở mắt ra."

Mộc Hạc ngoan ngoãn làm theo, chớp chớp mắt, quả nhiên cảm giác lấn cấn đã biến mất. Đôi mắt đen nhánh vẫn nhiễm một tầng nước, ướt nhẹp, vô cùng trong suốt. Cô thử lại một lần, mỉm cười gật đầu: "Tốt thật rồi này."

Anh lợi hại quá đi, lập tức có thể lấy sợi lông mi ấy ra rồi.

Hoắc Tư Hành cụp mắt xuống, che đi ý cười trong đáy mắt, tiếp tục cán mì.

Mặc dù là lần đầu tiên làm nhưng năng lực học tập của anh rất mạnh. Sợi mì cuối cùng được cán cũng ra hình ra dáng. Mộc Hạc thưởng cho anh thêm một quả trứng ốp, coi như khích lệ.

Ngoài cửa sổ, trời đã nhá nhem tối, từng trận gió lạnh gào thét, cả thành phố chìm trong ánh đèn màu cam.

Hai người ngồi đối mặt trên bàn ăn, trước mặt đặt một tô mì nghi ngút khói. Mộc Hạc cúi đầu uống một ngụm canh, thỏa mãn phát ra tiếng thở dài. Trời lạnh ăn một chút đồ nóng có thể khiến người ta tràn đầy hạnh phúc.

Nhất là khi còn có cố nhân bầu bạn, khi có khi không tán gẫu, cho dù im lặng cũng không cảm thấy lúng túng.

Mộc Hạc đẩy bát qua, rất có tính nghi thức khẽ chạm vào bát anh một cái, mắt hạnh hơi cong, cười rất vui vẻ: "Cạn bát."

Ánh mắt Hoắc Tư Hành trong suốt nhìn cô, độ cong như ẩn như hiện trên khóe môi buông lỏng, hóa thành nụ cười. Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đỡ thân bát, hơi nghiêng ra, coi như đáp lại.

Nhưng Mộc Hạc lại cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình hình như hơi kì lạ. Cơ mà mì ăn rất ngon nên cô cũng không để trong lòng nữa.

Ăn mì xong, Mộc Hạc kéo Hi Hành đến rạp phim tại nhà xem một bộ phim điện ảnh tiên hiệp. Sau khi nói chúc ngủ ngon với nhau, cô về phòng, lấy quần áo đi tắm. Thấy người trong gương đuôi mắt và gò má đều dính bột mình, giống như một bé mèo mướp nhỏ bẩn thỉu. Cô giận dữ phồng má, dậm chân, nghiến răng nghiến lợi: "Hi Hành!"

Ngâm mình trong bồn tắm thoải mái, toàn thân sạch sẽ thơm tho, Mộc Hạc vẫn thấy chưa hết giận. Cô bò lên giường, đập lên tường mấy cái, dùng tiếng lóng của hai người: Đồ khốn, ghét anh!

Một lúc lâu sau, sau tường mới có tiếng động chậm rãi chuyền tới. Mộc Hạc tò mò không biết anh sẽ trả lời thế nào. Cô nín thở lắng nghe, ba dài hai ngắn lại một dài... Nét đỏ ửng vì hơi nước trên khuôn mặt trắng nõn lại càng thêm ửng hồng.

Anh trả lời lại là --

Anh thích em.

Anh thích em?!

Trong lòng Mộc Hạc dường như có một chùm pháo hoa nổ tung, nổ đến nỗi linh hồn cô cũng run rẩy, choáng váng đến mức không phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc. Cô nằm sấp trên giường, mái tóc dài đen như lụa tùy ý tán loạn trên vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong mái tóc càng lộ vẻ tinh xảo, xinh đẹp.

Anh, thích, em?

Hi Hành, có phải anh đang cố ý trêu trọc cô lần nữa không?

Không đúng, Mộc Hạc vỗ vỗ gò má để mình tỉnh táo lại. Cô nghiêm túc nhớ lại mật mã anh truyền qua, thật ra còn có thể dịch theo cách khác: Anh không ghét em.

Anh thích em và anh không ghét em hoàn toàn là hai ý khác nhau.

Kết hợp với "ghét anh" của cô, có lẽ ý anh muốn biểu đạt chính là ý sau.

Hóa ra là do cô hiểu lầm.

Mộc Hạc yếu ớt thở dài, đồng thời lại vì sự hiểu lầm này mà thẹn thùng. Nhưng cô lại không nói rõ được đó là cảm giác gì. Cô lăn qua lộn lại muốn nghiên cứu rõ, hiếm khi mất ngủ.

Ngày hôm sau là lễ khởi động máy của đoàn phim. Trời chưa sáng Mộc Hạc đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã ra khỏi nhà.

Chờ cô rời đi, Hoắc Tư Hành cũng ra khỏi phòng. Anh xoa mi tâm, đứng ở cửa sổ sát đất ngoài phòng khách nhìn bóng dáng trắng nõn mảnh khảnh đang khom người chui vào xe bảo mẫu màu đen. Không lâu sau chiếc xe liền đi mất.

Lúc này anh mới thu ánh mắt lại.

Cô đi rất vội nhưng vẫn không quên lưu lại tờ giấy, nhắc nhở anh trong tủ lạnh có hoành thánh tối qua cô làm, canh xương cũng còn dư lại, nấu một chút là có thể ăn sáng rồi.

Gò má Hoắc Tư Hành nhuộm một màu dịu dàng trong ánh nắng ban mai, khuôn mặt thanh tú như tuyết tạnh nơi núi xa. Anh gấp gọn tờ giấy rồi cất vào trong túi.

Đúng chín giờ, Trương Trường và Trương Cung đến. Bởi vì mã khóa đã được đổi nên bọn họ chỉ có thể đợi ngoài cửa, chờ Hoắc Tư Hành mở cửa cho.

Sau khi cửa mở, bọn họ lần lượt đi vào. Hai người ngạc nhiên thấy Hoắc Tư Hành vào trong bếp bèn nghi ngờ đi theo. Nét mặt của hai anh em sinh đôi đồng loạt cứng lại. Trương Trường không nhịn được xoa mắt, Hành thiếu từ trước đến nay mười ngón tay không dính nước thế mà lại đang... nấu hoành thánh!

Mặt trời sáng nay... mọc đằng Tây sao?!

"Hành thiếu," Trương Trường chủ động xin đi gϊếŧ giặc: "Để tôi làm cho ạ."

"Không cần." Hoắc Tư Hành từ chối: "Hai người vào phòng để quần áo dọn đồ đi."

Lúc trước anh vào phòng ngủ chính kiểm tra, bên trong không có đồ gì liên quan đến Mộc Hạc.

Trương Trường và Trương Cung chuyển hết quần áo của anh sang phòng ngủ bên cạnh, phân loại rồi cất vào tủ. Trương Trường giống như phát hiện ra đại lục mới, nhìn rồi lại nhìn. Vừa rồi thấy sắc mặt của Hành thiếu rõ ràng khá hơn một chút. Mặc dù không biết anh dùng cách gì để quang minh chính đại trở về đây ở, cũng không biết trên người Mộc tiểu thư rốt cuộc có ma lực gì, chỉ cần có thể khiến cho chứng mất ngủ kéo dài của ngài ấy thuyên giảm, thậm chí là chữa khỏi thì những cái khác đều không quan trọng.

Hai anh em sắp xếp quần áo xong, vừa ra khỏi phòng đã thấy Hoắc Tư Hành ngồi trước bàn chậm rãi ăn sáng. Bọn họ im lặng đứng nghiêm một bên. Chờ sau khi anh ăn xong, Trương Trường thu dọn bát đũa, Trương Cung đưa một vài văn kiện cần kí tên và bút máy đến.

Mặc dù ông cụ Hoắc ngoài miệng thì nói nếu không nghĩ cho rõ thì đừng có trở về nhưng cũng không thông báo ra ngoài cho mọi người biết. Công việc trọng yếu của nhà họ Hoắc vẫn nằm trong tay Hoắc Tư Hành. Anh cầm bút, rồng bay phượng múa kí tên.

"Anh đi liên hệ với người thiết kế ngôi nhà này lấy một quyển sách hướng dẫn sử dụng về đây."

Trương Cung sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: "Vâng."

Căn nhà lúc đầu được lắp đặt từ các yếu tố công nghệ cao tiên tiến từ nước ngoài, ba năm trước Hành thiếu đã chuyển vào ở, tất nhiên không cần dùng đến sách hướng dẫn sử dụng. Như vậy, là chuẩn bị cho ai? Câu trả lời không cần nói cũng biết.

Trương Trường từ trong bếp đi ra.

Hoắc Tư Hành nhìn về phía anh ta: "Lát nữa cậu ra ngoài với tôi một chuyến."

"Vâng."

Trương Trường đáp lại. Thấy Hành thiếu nhà mình lấy một chiếc áo khoác màu xám tro từ trên sofa, lưu loát mặc vào, tròng mắt anh ta như muốn rớt ra ngoài: "Hành thiếu..."

"Làm sao?" Hoắc Tư Hành nhàn nhạt hỏi.

"... Không, không sao ạ." Trương Trường hϊếp khi nói lắp. Chỉ là anh ta chưa bao giờ thấy Hành thiếu mặc áo khoác vào ngày trời không có tuyết nên mới thấy kinh ngạc thôi. "Áo khoác của anh thật đẹp."

Hoắc Tư Hành cài chặt cúc, chỉnh lại cổ áo, giọng điệu bình thản hỏi: "Thật không?"

Da đầu Trương Trường căng lên, lúc đang nghĩ không biết mình có nói sai ở đâu không thì lại nghe thấy âm thanh trầm khàn kia: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Mặt anh ta lộ vẻ kinh ngạc.

Đi theo Hoắc Tư Hành đã hơn bảy năm, đây là lần đầu tiên Trương Trường thấy anh cười như vậy. Không phải kiểu cười góp vui lấy lệ hay mưu đồ tính toán mà là nụ cười xuất phát từ nội tâm, có nhiệt độ, có tình cảm...

Anh ta liều mạng nháy mắt với anh trai Trương Cung: Chắc chắn áo khoác là do Mộc tiểu thư mua cho Hành thiếu!

Trương Cung mặt không đổi sắc nhìn lại: Tôi có mắt tôi tự nhìn, cảm ơn.

Sau khi ba người đi ra ngoài, Mộc Hạc đang ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình Đông Sơn chờ tham gia nghi thức mở máy. Rất nhiều phóng viên đã đến hiện trường, vô cùng náo nhiệt và long trọng. Các nhân viên chủ chốt của đoàn phim cũng lục tục đến đông đủ.

Người diễn vai nam chính đế quân Thanh Ly là nam diễn viên phái diễn xuất Tề Hạo, nữ chính lần lượt là tiểu hoa tuyến đầu Chung Ly Phi và nữ minh tinh lưu lượng Viên Hân Nhi - người từng nhận được đề cử Ảnh hậu của Kim Diệp. Ba người bày ở nơi đó, chỉ cần ngồi trong phòng hóa trang riêng chờ diễn viên phụ và diễn viên quần chúng đến "Yết kiến".

Vừa thấy như được tắm gió xuân, lại vừa thấy hời hợt. Ngược lại, tính tình của Viên Hân Nhi rất nhiệt tình hoạt bát, trông có vẻ rất dễ thân cận, mới gặp mà như đã quen từ lâu. Cô ấy kéo Mộc Hạc nói một hồi lâu mới chịu thả người.

Dưới sự so sánh, hoa đán Chung Ly Phi của Đông Thần trông có vẻ lạnh lùng hơn nhiều. Thậm chí Mộc Hạc còn nhận thấy địch ý từ trong mắt cô ấy. Thật ra cũng không có gì kì lạ, giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ông chủ trước kia của Triệu Diệc Khả là Điện ảnh và Truyền hình Đông Thần... Có lẽ do đó mà Chung Ly Phi giận cá chém thớt sang cô.

Nếu không được người ta đón chào, Mộc Hạc lễ phép chào hỏi rồi rời đi. Cô ở chung phòng hóa trang với hai diễn viên khác. Trong đó, Trịnh Du Du xuất thân là một ngôi sao nhí, năm nay 19 tuổi, có 15 năm kinh nghiệm diễn xuất. Đáng tiếc người có diễn xuất nhưng lại không nổi, bây giờ miễn cưỡng có thể chạm đến tuyến ba.

Một diễn viên khác - Đái Ngưng Tâm cũng được coi như là diễn viên lão làng. Bà đã chọn trở về với gia đình khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, cách mấy năm mới xuống núi lần nữa. Giới giải trí thay đổi từng ngày, cộng thêm sinh mạng nghệ thuật của diễn viên nữ lại ngắn ngủi. Nữ chính năm nào đã không còn ánh hào quang nữa. Trong bộ phim này, bà diễn vai mẹ của long nữ Tê Âm.

"Cô Đái, cô Trịnh."

Đái Ngưng Tâm thân thiện cười với cô một tiếng, khóe mắt đã có dấu vết dịu dàng của năm tháng.

Trịnh Du Du tựa như quen thuộc ôm lấy bờ vai cô, bĩu môi nói: "Gọi cô cái gì, khiến người ta già đi mất rồi. Trực tiếp gọi Du Du là được."

Mộc Hạc đang muốn nói gì đó, cô ấy làm một động tác "Xuỵt": "Tôi biết cô muốn nói: cô Trịnh, tôi xem cô diễn từ nhỏ đến lớn..." Cô ấy vừa nói vừa quan sát nét mặt Mộc Hạc: "Đúng không, đúng không, bị tôi nói trúng rồi!"

Mộc Hạc không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt nói: "Du Du."

Trịnh Du Du cuối cùng cũng hài lòng: "Lúc này mới ngoan."

Cô ấy là một cô gái cởi mở và thông minh. Trò chuyện mấy câu đã gọi biệt danh của Mộc Hạc, thân thiết gọi "Ương Ương".

Có cô ấy khuấy động bầu không khí, lần gặp mặt đầu tiên của ba người đã nhanh chóng trở nên sống động.

Bên ngoài có người thông báo nghi thức mở máy sắp bắt đầu, lúc này bọn họ mới kết thúc trò chuyện, cùng nhau đi ra ngoài.

Trên quảng trường nhỏ treo một biểu ngữ nền đỏ chữ vàng "《Tiên hiệp kỳ duyên》mở máy thuận lợi". Sau khi đại diện nhà sản xuất, chế tác và đạo diễn Tạ lần lượt lên sân khấu phát biểu, những người sáng tạo chính cùng nhau xuất hiện, dưới sự hướng dẫn của đạo diễn Tạ, đối mặt với lư hương, heo sữa quay và bàn thờ hoa quả dâng hương, cầu phúc.

Sau khi chia bao lì xì, mọi người chụp ảnh tập thể trên sân khấu.

Vị trí đứng thế nào cũng rất được coi trọng. Nam chính và nữ chính phải ở vị trí Center, còn các diễn viên phụ sẽ phải tranh giành nhau, ai không muốn lộ diện trước mặt truyền thông chứ? Mộc Hạc chưa từng trải qua cảnh tượng sóng ngầm mãnh liệt như vậy, từ vị trí nữ hai bị mọi người gạt ra sau. May là Viên Hân Nhi nhìn thấy, kéo cô đến cạnh cô ấy.

Mộc Hạc cười nhẹ với cô ấy: "Cảm ơn."

"Không có gì." Viên Hân Nhi thân mật vỗ tay cô: "Sao tay lại lạnh như vậy, lạnh đến hỏng rồi à? Thời tiết bây giờ cũng lạnh lắm, phải mặc nhiều vào."

Thấy cảnh này, Chung Ly Phi khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Cô ấy thật sự không hiểu nổi điệu bộ dối trá này của Viên Hân Nhi. Chỉ là một người mới, có đáng để lấy lòng như vậy không?

Địa vị của hai người cũng khá giống nhau, thường xuyên vì tài nguyên mà xé tới xé lui. Ngoài mặt vẫn có thể duy trì hòa thuận nhưng bên trong đã không vừa mắt nhau từ lâu. Ai ngờ hai người họ lại vào cùng một đoàn phim, hơn nữa còn đều diễn vai chính. Fans hâm mộ vì thế không biết đã đấu đá nhau bao nhiêu lần.

Hai ngày nay tâm trạng của Chung Ly Phi cũng không được tốt, giống như tòa pháo di động vậy, châm lửa là có thể đốt. Thấy Viên Hân Nhi lấy lòng Mộc Hạc như vậy, giống như cố ý cùng cô ấy đối nghịch, đôi mắt của cô ấy cũng sắp trợn lên đến trời rồi.

May là Chung Ly Phi còn nhớ đây là trường hợp quan trọng, cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để cho mọi người không xuống sân được.

Sau khi chụp ảnh chung, theo thường lệ những người sáng tạo chính phải ở lại để bên truyền thông phỏng vấn. Bởi vì Mộc Hạc nhận vai Tê Âm từ đạo diễn Tạ, cùng với độ hot trên Weibo đợt trước nên cũng bị khá nhiều người chú ý. May là Diệp Tịch đã nhắc nhở từ trước, cho nên cô đối đáp cũng khá thành thạo.

Mười một giờ sáng, nghi thức mở máy kết thúc, tiếp theo sẽ chính thức tiếp vào phân đoạn quay chụp.

Cảnh đầu tiên là cảnh Tê Âm đến nhân gian lần đầu.

Khi Mộc Hạc mặc váy đen dài, trang điểm tinh xảo, mỗi cái nhăn mày hay nụ cười đều vô cũng xinh đẹp xuất hiện, hiện trường lập tức im lặng đến nỗi tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồn lên người cô, có kinh ngạc, có hâm mộ, cũng có khó tin...

Cô quá đẹp, quá linh động.

Có lẽ trước đó, ngoài miệng bọn họ không nói nhưng trong lòng vẫn có hoài nghi. Mộc Hạc là người mới không có danh tiếng gì, có lẽ phải dựa vào thủ đoạn mới có thể nhận được vai diễn như giới truyền thông đã nói. Nhưng mà giờ phút này, nhìn thấy Mộc Hạc tròn vai diễn giải được hết sự ngây ngô, thanh thuần và nhút nhát của Tê Âm, bọn họ không còn gì hoài nghi nữa.

Bởi vì, cô chính là Tê Âm.

Chung Ly Phi nhìn một cái liền liếc sang chỗ khác, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.

Lúc Mộc Hạc dùng tư thế mới lạ, giống như đang khiêu vũ đi về phía Tề Hạo, vị diễn viên nam phái thực lực được khen là "Tề Nhất Kiều" lần đầu tiên quên lời. Anh ta lấy lại tinh thần, vội vàng xin lỗi đạo diễn và các nhân viên khác, sau đó mỉm cười xin lỗi Mộc Hạc. Nắm chặt tay rồi lại buông ra, lần nữa điều chỉnh trạng thái.

"Tất cả các bộ phận chuẩn bị, action!"

Dù sau máy giám sát là người nghiêm khắc như đạo diễn Tạ, trạng thái của Mộc Hạc cũng rất tốt. Cô đã thuộc kịch bản, hiểu rõ về nhân vật Tê Âm, cộng thêm đoạn này lúc thử vai đã diễn qua nên biểu hiện của cô không thể bắt bẻ. Không đến một tiếng đồng hồ đã quay xong cảnh ngày hôm nay.

Cô không rời đi mà ngồi ở một bên, đặt kịch bản trên đầu gối, nghiêm túc xem diễn viên khác quay phim.

Thái độ học hỏi khiêm tốn này đã khiến cho đạo diễn Tạ càng yêu quý cô hơn. Lấy kinh nghiêm của ông, diễn viên như vậy mà không nổi thì trời đất khó dung.

Vì là ngày quay đầu tiên nên khối lượng công việc không quá nhiều, khoảng bốn giờ chiều đã kết thúc. Trên đường về nhà, Mộc Hạc nhận được WeChat của Đàm Miên, nói công ty khen thưởng cô nhận được vai Tê Âm, cũng chúc mừng cô thuận lời vào đoàn phim nên đặc biệt chuẩn bị một bất ngờ lớn cho cô.

Mộc Hạc tò mò hỏi có bất ngờ nào nhưng Đàm Miên không chịu nói, thần thần bí bí vòng vo: "Em đã đưa đến nhà chị rồi, chờ chị trở về là biết."

Lúc trở lại Kim Nguyệt Loan trời đã tối. Mộc Hạc đẩy cửa đi vào, chào đón cô là cả phòng sáng choang cùng với đầy ắp sự bất ngờ trên chiếc bàn dài: Mười mấy bộ quần áo thu đông; giày, mũ, khăn choàng; túi xách phiên bản giới hạn của Chanel, GUCCI; đồ trang sức xinh đẹp lấp lánh; các loại mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da của nhiều thương hiệu khác nhau... Hầu như tất cả những gì con gái mơ ước đều ở trên đó.

Hoắc Tư Hành nghe thấy động tĩnh bèn cầm ly nước ra khỏi phòng bếp, thấy trong ngực Mộc Hạc ôm một cái hộp màu đen, hai mắt sáng ngời, giọng nói tràn đầy ý cười: "Hi Hành."

Lúc trợ lý nhỏ của cô mang người đến đem những thứ này qua, Hoắc Tư Hành đúng lúc từ bên ngoài trở về. May mà anh phản ứng nhanh nên mới không bị bại lộ.

Mộc Hạc nóng lòng chia sẻ niềm vui với anh: "Tất cả đều là công ty đưa qua. Đây là hộp quà son môi piano được đặt riêng của nhà D với hơn một trăm màu. Quên mất, nói những cái này với anh có lẽ anh cũng không hiểu..."

Hoắc Tư Hành quả thật không hiểu về son, nhưng anh hiểu được niềm vui của cô. Hóa ra, cô thích những thứ này à?

Vui mừng xong, Mộc Hạc bắt đầu lo lắng. Đồ quá nhiều, không gian trong phòng cô tuy rộng nhưng chỉ có một cái giường, hay là để tạm trong phòng khách vậy.

Hoắc Tư Hành nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô. Anh lấy một quyển sổ nhỏ trong ngăn bàn đưa cho cô: "Chiều nay anh tình cờ phát hiện ra cái này."

Mộc Hạc cầm lấy xem qua: "Sách hướng dẫn sử dụng?"

Thứ lỗi cho cô kiến thức nông cạn, hóa ra nhà cũng có hướng dẫn sử dụng à?

Hoắc Tư Hành mím môi cười khẽ: "Anh nhìn qua rồi, thật ra trong phòng ngủ chính còn có một phòng quần áo."

"Ở đâu?" Mộc Hạc ngơ ngác, sao cô lại không biết nhỉ?

"Mau đưa em đi xem xem."

Bọn họ đi đến phòng ngủ chính, đứng ở trước bức tường cạnh cửa. Mộc Hạc chỉ vào tường: "Không biết là ở..."

Hoắc Tư Hành giơ tay lên tường, đánh thức bảng điều khiển. Sau khi bấm mở, trên tường bắt đầu có khe hở, sau đó từ từ mở ra một cánh cửa nhỏ. Mộc Hạc kinh ngạc nhìn thấy phòng để quần áo xuất hiện trước mặt mình.

Điều này thực sự không thể tin được.

Nếu không có cuốn sách hướng dẫn đó, ai có thể nghĩ ra phòng để đồ lại ẩn sau bức tường chứ?!

Mộc Hạc vào bên trong nhìn một vòng, đi tới đi lui: "Hi Hành, anh giúp em dọn đồ vào đây đi."

Hoắc Tư Hành đứng ở cửa, nhìn đôi mắt sáng ngời cùng với nét mặt tươi cười như hoa của cô, anh đặt tay phải lên ngực, hơi cúi người: "Tình nguyện cống hiến sức lực vì ngài, tiểu thư Ương Ương."

Người đàn ông phong thần đẹp trai, dáng người cao ráo, cử chỉ phong thái lịch lãm, nhưng lại vì đuôi mắt hiện ra nụ cười trêu chọc nhàn nhạt khiến anh nhiều thêm một phần lưu manh.

Mộc Hạc nhìn anh không chớp mắt, cô nghe thấy tim mình không tự chủ đập "Bộp" một tiếng.

Cái từ đó làm sao để hình dung nhỉ?

Tim đập loạn xạ....

******

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Ương Ương: Aaa, ông xã quá bùng nổ

Hành thiếu giả heo ăn thịt hổ: Bà xã quá dễ dụ (lừa gạt)

*****

Nay shopee sale nên mềnh cũng tặng các bạn một chương luôn😁
« Chương TrướcChương Tiếp »