Kỳ thật ta mới là người đơn thuần nhất.
— Phương Ứng Khán
[Đại Tống Biện Kinh nhật báo] sinh hoạt bản đã trải qua ba năm.
[Đại Tống Biện Kinh nhật báo] dựa vào bản sinh hoạt này có thể trở thành đệ nhất báo chí toàn Đại Tống về lượng phát hành, cũng có thể nói là hoàn toàn dựa vào “Phong vân” cố sự của các vị mỹ nam tử chốn kinh thành. Cho nên, để ăn mừng ba năm này, tổng biên tập sinh hoạt bản nghĩ ra một trò thưởng công cho các vị “công thần” có năng lực làm cho lượng tiêu thụ được kéo thẳng tắp lêи đỉиɦ điểm – Tiếp xúc toàn phương các nhân vật phong vân Thành Biện Kinh.
Trong số các nhân vật phong vân sinh hoạt tự nhiên hàng ngày vẫn thường được sinh hoạt bản đưa tin, có vài vị được dân chúng thành Biện Kinh đặc biệt chú ý.
Tiếp xúc toàn phương chính là chỉ một nhóm nhân vật phong vân nhận lời phỏng vấn mọi vấn đề của sinh hoạt bản. Hoàng đế đã hạ chỉ: Nhu biết được đều bị ngôn, ngôn vô bất tẫn (Biết được đều phải nói, tuyệt đối không giấu giếm).
Sau khi nội dung phỏng vấn Truy Mệnh được đăng báo, lập tức dẫn tới toàn dân chúng thành Biện Kinh đều sục sôi hứng thú, tòa báo suốt đêm tăng cường phát hành thêm mười vạn bản, thỏa mãn lượng cầu đột nhiên tăng vọt.
Báo chí được mua hết một cách dễ dàng, nhưng lại phát sinh ra một hậu quả khó lường: khắp tòa soạn báo không ai dám đi phỏng vấn vài vị còn lại, cho dù là có gần gũi tiếp cận được các mỹ nam tử rất dụ hoặc kia, cũng biết đánh không lại, mà còn có thể thực sự phải bỏ lại cái mạng nhỏ nữa kìa.
Khi tổng biên nhăn mi sầu khổ xuất hiện trong nhà Mỗ Túy, Mỗ Túy đã đoán ngay được ý đồ của tổng biên là gì, vỗ ngực cam đoan: Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ, chẳng qua, vẫn là để nàng tự quyết định trình tự phỏng vấn đi.
Tổng biên vô cùng tiêu sái.
Mỗ Túy quyết định đối tượng phỏng vấn kế tiếp: Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán là ngự phong Tiểu Hầu gia, thủ lĩnh của Hữu Kiều Tập Đoàn.
Phương Ứng Khán phong lưu không kiềm chế được, hồng nhan ngàn vạn.
Phương Ứng Khán tâm ngoan thủ lạt, keo kiệt ngoan độc.
Phương Ứng Khán là kinh thành nhất bá.
Mỗ Túy trên đường đến Hầu Gia phủ phỏng vấn Phương Ứng Khán tùy tiện bắt người lại hỏi, nhưng tận đến Hầu gia phủ vẫn chẳng có ai mở miệng, Mỗ Túy liền đem mấy câu nói trên viết lên mặt giấy nhét vào tay Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán [nửa kinh ngạc, nửa giận dữ]: Đều là những lời đồn nhảm! Trừ bỏ điều thứ nhất, những điều còn lại mà thực tồn tại, chẳng phải sẽ hủy hoại hình tượng bổn Hầu hay sao.
Mỗ Túy [ta thực không nhìn ra kia chỉ là lời đồn a]: Nga? Là như thế nào?
Phương Ứng Khán: Ai nói ta phong lưu, ngươi đi hỏi tất cả người ở Lục Phiến Môn, ai cũng sẽ nói ta là điển hình si tình đi. Ai thấy qua ta tâm ngoan thủ lạt? Bảo hắn đứng ra đây nói xem [ai dám nói hẳn đã lo mình sống quá dai rồi]. Còn có, ta khi nào thì thành kinh thành nhất bá? Sao ta lại không biết? Ai ở ngoài kia nói hươu nói vượn? Nói kinh thành nhất bá làm sao đến lượt ta, có một vị mới là danh phù kỳ thực.
Mỗ Túy: Ai? Là vị nào?
Puk chỉa chỉa hướng hoàng cung
: Đương nhiên là vị nhất hô bá ứng kia.
Mỗ Túy nhìn theo hướng Phương Ứng Khán chỉ, thấy trước hoàng cung lại chính là Kim Phong Tế Vũ lâu [này, tiểu Hầu gia đúng là tiểu Hầu gia, thật là có quyết đoán]
: Nga ….. [Cố Tích Triều nhất hô, Phong Vũ lâu trăm ứng]
Phương Ứng Khán
: Đúng rồi, ngươi không phải muốn phỏng vấn sao
? Bắt đầu đi.
Mỗ Túy
: Hầu gia bình thường ham thích điều gì
?
Phương Ứng Khán
: Làm chút chuyện suy tính đầu óc [mưu soán vị],
không phải những chuyện lâu hội ngu ngốc.
Mỗ Túy
: –_– Hầu gia ngài thực thông minh. Hầu gia bình thường cùng bằng hữu ra ngoài thích làm gì a
?
Phương Ứng Khán
: Bằng hữu không có, nhưng thật ra thường cùng Thích Thiếu Thương và Lý Hoại đi uống chút rượu.
Mỗ Túy [hội đàm chuyện công a]
: Tán gẫu chuyện gì kia
?
Phương Ứng Khán
: Chuyện sinh ý, chúng ta hiện tại hợp tác làm ăn.
Mỗ Túy [nếu Truy Mệnh không có ném Thiết Thủ, xem ngươi định tìm lý do nào]
: Không nghĩ tới Thích lâu chủ không chỉ võ công hảo, thủ đoạn liên doanh thương cũng là đỉnh đỉnh nhất lưu, thật không hổ là đại gia công đầu đứng thứ ba trong bảng xếp hạng «
Vị hôn phu lý tưởng nhất
» a.
Phương Ứng Khán hừ lạnh một tiếng
: Hắn? Hắn được xưng là đại hiệp chí công vô tư, nếu không có Cố Tích Triều, sợ rằng Kim Phong Tế Vũ lâu sụp đổ hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa.
Mỗ Túy
: Thế vì cái gì các vị không cùng Cố công tử uống rượu
?
Phương Ứng Khán
: Ách … [ cũng muốn cùng Cố Tích Triều có tiếng nói chung a] Cố công tử tửu lượng không cùng cấp bậc với chúng ta, cho nên …
Mỗ Túy
: Nga, lấy cá tính của Thích lâu chủ hẳn là một bằng hữu rất tốt đi, tiểu Hầu gia có hay không suy xét cùng Thích lâu chủ trở thành hảo bằng hữu
?
Phương Ứng Khán
: –_– Đạo bất đồng không phân vi mưu.
Mỗ Túy
: Nghe nói Hầu gia rất thích đi tiểu lâu Lục Phiến Môn ….
Phương Ứng Khán chen ngang
: Phẩm trà.
Mỗ Túy [ngươi có yêu trà như vậy sao
?]
: Ngài ngày ngày đều đi phẩm trà
?
Phương Ứng Khán gật đầu
: –_– Phẩm.
Mỗ Túy
[là đi phẩm người nào đó đi]
: Vì cái gì ngài lại chỉ muốn đi Lục Phiến Môn phẩm
?
Phương Ứng Khán
: Lục Phiến Môn là nha môn nổi danh nhất về cái gì
?
Mỗ Túy vô thức nói
: thanh thủy nha môn.
Phương Ứng Khán
cảm thán nói: thanh thủy (nước trong), ngâm trà vào hẳn sẽ là hảo thủy a.
Mỗ Túy: _Những khi gặp ngài đứng ở dưới lầu đợi, không đi lên uống trà a?
Phương Ứng Khán: _Đợi nước a.
Mỗ Túy không nói gì [thật khó có thể mò mẫn]: Gần đây nghe nói Hầu gia đem một dãy phố trước cửa cho Thích lâu chủ, không biết Hầu gia có phải vẫn hằng ngưỡng mộ Thích lâu chủ?
Phương Ứng Khán [còn không phải bị Cố Tích Triều xảo trá đi]: –_– Nói bậy, đó là việc buôn bán của chúng ta, trả thù lao cho hắn.
Mỗ Túy: Hầu gia thấy Cố công tử thế nào?
Phương Ứng Khán [cả ngày đến chỗ Vô Tình quấy rầy chuyện của ta, không biết tên Thích Thiếu Thương đó quản người thế nào]: Là nhân vật cá tính.
Mỗ Túy: Tại sao ngài lại đánh giá như vậy?
Phương Ứng Khán suy tư một lát nói: Chuyện hắn muốn làm, không gì là không làm được.
Mỗ Túy: Thích lâu chủ không ngăn cản sao?
Phương Ứng Khán theo bản năng nói: Hắn không giúp đã là may rồi.
Mỗ Túy gật đầu: Nga … Hầu gia cảm thấy Truy tam gia thế nào?
Phương Ứng Khán: tính cách Truy Mệnh ta không quá hiểu biết, nhưng có thể nói hắn là người hạnh phúc nhất toàn thành Biện Kinh.
Mỗ Túy: o Hầu gia trong lời nói rất có ý hâm mộ a …
Phương Ứng Khán: Ngươi ngẫm xem có bao nhiêu người [đặc chỉ Vô Tình] cả ngày vì hắn quan tâm, lo lắng hắn lạnh, nóng, sầu, phiền, tức giận, bị thương …
Mỗ Túy cảm thán: Kinh thành đệ nhất mỹ nam tử quả là mị lực a, bất quá hiện tại Truy tam gia và Lý Hoại ở cùng nhau, những người khác [ đặc chỉ Vô Tình] hẳn là bớt lo rất nhiều đi.
Phương Ứng Khán hừ mạnh một tiếng: Ta không có thấy ít đi. Phải nói hiện tại chỉ là thêm một tên Lý Hoại quan tâm hắn.
Mỗ Túy: Xem ra Hầu gia không thể so với hoàn cảnh của Truy tam gia a …
Phương Ứng Khán: Ngươi mới là không biết a, ta tiểu Hầu gia hoàn cảnh đều tốt đẹp, kỳ thật sau lưng đã nhận không biết bao nhiêu hiểu lầm cùng những đãi ngộ không công bằng đi.
Mỗ Túy [ai dám cho ngươi đãi ngộ không công bằng, không phải là chỉ có Vô Tình thôi sao]: đúng vậy đúng vậy, Hầu gia cảm thấy Lý Hoại là người thế nào?
Phương Ứng Khán [“Thê nô” nhị hào]: Hắn đối với Truy Mệnh thực không còn gì để nói, chỉ thiếu ngày ngày đem phủng trong lòng.
Mỗ Túy: Nói như vậy tình cảm bọn họ thực không thường?
Phương Ứng Khán: Như keo như sơn.
Mỗ Túy: Vậy còn Thích lâu chủ?
Phương Ứng Khán [“Thê nô” nhất hào]: Thích Thiếu Thương là người trời
sinh đại hiệp.
Mỗ Túy: o đây là khen ngợi sao?
Phương Ứng Khán: Là khen ngợi, ta còn có nửa câu chưa nói xong, nếu không có Cố Tích Triều.
Mỗ Túy hít sâu một hơi [đến phần trọng yếu đây]: tiểu Hầu gia thấy Vô Tình công tử thế nào?
Sau một lúc lâu trầm mặc, Phương Ứng Khán trả lời: Trà nơi đó quả không tệ.
Mỗ Túy: Trà không tệ?
Phương Ứng Khán gật đầu: Thực không tệ.
Mỗ Túy: Ngài có thể giải thích cụ thể một chút không? Cái gì không tệ?
Phương Ứng Khán: Đều không tệ.
Mỗ Túy đầu óc hướng tới nơi không bình thường kia, bắt đầu miên man suy nghĩ: Vấn đề cuối cùng, Hầu gia nói về chính mình đi.
Phương Ứng Khán nghiêm túc nói: Kỳ thật ta mới là người đơn thuần nhất.
Mỗ Túy khϊếp sợ [da mặt của ngươi mới là dày không ai địch nổi]: –_– Quấy rầy tiểu Hầu gia rồi, tiểu nữ cáo từ.
Phương Ứng Khán: Đi thong thả, người đâu, tiễn khách.
Khi Mỗ Túy vừa bước ra khỏi phòng, chỉ nghe sau lưng truyền đến âm thanh của Phương Ứng Khán: Lần trước ngươi phỏng vấn Truy Mệnh, văn chương viết quả không tệ, ta hy vọng lần này cũng có thể tốt như vậy.
Mỗ Túy cười đáp ứng: Nhất định, nhất định.
Ngày hôm sau, Kim Phong Tế Vũ lâu.
Cố Tích Triều vừa ăn sáng vừa cầm tờ báo mới lên xem, Thích Thiếu Thương hỏi: Tích Triều, viết cái gì thế?
Cố Tích Triều: Phương tiểu hầu gia ám chỉ Kim Phong Tế Vũ lâu là kinh thành nhất bá, theo lời lẽ mà đoán, Phương tiểu hầu gia muốn nói đến Phong Vũ lâu Cố công tử.
Thích Thiếu Thương: –_– Hắn đúng là thổ lộ tâm thân a.
Cố Tích Triều: _ không có việc gì, ta đang xem xét tiệm cầm đồ của hắn, vừa hay hắn lại chính mình dâng lên tận cửa.
Thích Thiếu Thương: Đúng vậy, không thể giả ngốc để hắn bôi nhọ danh dự của ngươi.
Cố Tích Triều đột nhiên buông chiếc đũa, khơi khơi lông mi.
Thích Thiếu Thương hỏi: Làm sao vậy?
Cố Tích Triều đọc lời lẽ trên báo: Thích lâu chủ sợ vợ trầm trọng, tiểu Hầu gia khinh thường làm bạn.
Thích Thiếu Thương: _Là ta khinh thường cùng hắn làm bạn [miệng lưỡi hắn quả không thể ngăn cản, ta không nói ra, là muốn hắn dễ coi một chút a].
Cố Tích Triều trong lòng âm thầm ghi nhớ nhất bút: Nam nhân của ta, đâu đến lượt ngươi chỉ trích?! Gật gật đầu, tiếp tục đọc báo cho Thích Thiếu Thương nghe: Phương tiểu Hầu gia dùng trà để ẩn dụ rằng ngài cùng Vô Tình công tử về phương diện nào đó rất hài hòa.
Thích Thiếu Thương phun cười: Tiểu nha đầu này viết thái quá, Phương Ứng Khán chết chắc rồi, tháng này đừng nghĩ lên được tiểu lâu.
Cố Tích Triều cũng buồn cười: Đâu chỉ tháng này, trong vòng ba tháng hắn có cơ hội đi lên, ta sẽ viết cho hắn chữ “Phục”.
Thích Thiếu Thương: Còn viết cái gì nữa?
Cố Tích Triều: _Cái này mới là khủng bố nhất, Phương tiểu hầu chân tâm thản ngôn, kỳ thật ngài mới là người đơn thuần nhất.
Thích Thiếu Thương: _Quả nhiên, da mặt hắn không phải là dày bình thường a.