Thầm thở dài.
— Cố Tích Triều
Vô Tình rất hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, thậm chí ngồi xuống uống một chén trà cũng khó khăn. Hồ sơ án cũ, án mới, cướp của gϊếŧ người chồng chất như núi, lo lắng cho Lục Phiến Môn từ trên xuống dưới, đại đại tiểu tiểu mấy chục người, nào là lương bổng, thiếu người, tang tóc, hỉ sự, ốm đau, người nào lo, người nào buồn,…. tất thảy đều một tay Vô Tình xử lý.
Đã thế Vô Tình còn phải ứng phó với hàng loạt những thế lực trong tối ngoài sáng, đủ loại chính tà không sợ khó khăn, không ngại hiểm trở, dốc lòng muốn san bằng Lục Phiến Môn.
Ngoài ra, còn phải hỗ trợ phòng bị nơi này nơi kia, hết ngày lại đêm, trong nước, ngoài biên ải, còn hàng loạt những kẻ không sợ thất bại, chẳng lo bị trảm đầu, năm năm tháng tháng đều muốn soán ngôi hoàng đế, hoàn thành bá nghiệp.
Mỗi khi Cố công tử của Kim Phong Tế Vũ lâu tìm đến chơi cờ cũng không phải ngoại lệ, chốc chốc lại có vài ba người đến tìm Vô Tình, khiến cho hai người có những hôm ngồi trên tiểu lâu cả ngày cũng chơi không xong một ván cờ, thường thường phải lưu lại tàn cục, chờ ngày khác tái chiến.
Một ngày, khi Phương Ứng Khán đưa tới một bao các thứ này nọ, thấy Vô Tình xem cũng không xem, đã phân phó đao đồng đem một nửa tới chỗ Gia Cát Tiểu Hoa, một nửa còn lại phân cho những người khác, Cố Tích Triều có chút ngạc nhiên. Chưa xem đã đưa ra ngoài, vạn nhất bên trong Phương Ứng Khán viết cho y cái gì đó, chẳng phải sẽ không thấy: Ngươi không xem hắn đưa tới cái gì, không sợ người khác sẽ thấy sao?
Vô Tình: Nếu hắn có viết cái gì đó, bọn họ sẽ đưa trả lại, ta đỡ phải lãng phí thời gian.
Cố Tích Triều: Nguyên lai ta luôn nghĩ Dương tổng quản bộn bề nhiều việc, nhưng hiện tại so với ngươi, kia căn bản không đáng nhắc tới.
Vô Tình: Đó là vì có ngươi xử lý lâu vụ, nếu là Thích Thiếu Thương, Dương tổng quản sẽ không chỉ bận rộn thôi đâu, còn rất đau đầu.
Cố Tích Triều: Có lẽ thế. Bất quá ta tò mò, ngươi bận rộn như vậy, nhưng có hay không nên lưu chút thời gian cho Phương Ứng Khán?
Vô Tình: -__- Cần lưu sao?
Cố Tích Triều: –_– Không cần sao? Ngươi đối với hắn, luôn làm những chuyện thờ ơ như vậy?
Vô Tình: Đã có lúc ta phát ra một lời thề, tuyệt không để người khác khinh mạn vũ nhục.
Cố Tích Triều: Thế nhưng?
Vô Tình: Thế nhưng ta chẳng những để dư luận tùy ý xôn xao, còn hứa để cho hắn xuất hiện trước mặt ta.
Cố Tích Triều: Chỉ ngần này?
Vô Tình: Ngần này còn chưa đủ?
Cố Tích Triều thở dài thật sâu: Ta phản bội tín nhiệm của Thích Thiếu Thương, hủy đi Liên Vân trại cơ nghiệp nửa đời, lại còn gϊếŧ huynh đệ của hắn. Thích Thiếu Thương mấy lần hủy tiền đồ của ta, cùng ta quyết tử. Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Vô Tình trầm mặc, tay cầm quân cờ, lẳng lặng trả lời Cố Tích Triều: Ta với ngươi bất đồng, ta đối với cơ đồ sự nghiệp cũng không coi trọng như vậy.
Cố Tích Triều: Kia nếu Phương Ứng Khán gϊếŧ chết Gia Cát thống lĩnh, lại hành thích vua soán vị, ngươi sẽ làm gì?
Vô Tình lạnh lùng nói: Gϊếŧ.
Cố Tích Triều: Thật sự gϊếŧ được sao?
Vô Tình nhíu mi, không trả lời.
Cố Tích Triều: Nếu thật sự yêu, hiện tại ngươi cứ hành động như vậy, hắn cả đời cũng không minh bạch được tâm ý của ngươi.
Vô Tình: Không minh bạch thì thế nào, minh bạch lại thế nào? Các ngươi cùng bọn ta bất đồng. Ngươi có thể vì Thích Thiếu Thương buông tha lý tưởng của ngươi, Thích Thiếu Thương có thể vì ngươi buông tha đạo nghĩa của hắn. Nhưng nếu khiến hắn vì ta buông tha xưng bá thiên hạ, làm cho ta vì hắn buông tha lời thề suốt đời thủ hộ Đại Tống, không có khả năng …..
Cố Tích Triều: Không bỏ xuống được thì sẽ cứ như vậy buông tay sao? Ta không nói ngươi phải buông cái gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nhân sinh trên đời gặp được một người như vậy, thì bất luận chuyện gì xảy ra, cũng phải sóng vai cùng hắn, cho dù chỉ là nửa ngày, cũng không uổng một đời này.
Vô Tình: A, Phương Ứng Khán và Vô Tình cùng nhau ……. Trừ phi âm dương hai bờ li biệt.
Thở dài một hơi, Cố Tích Triều có chút bực mình, nhưng cũng không thể nói thêm gì nữa, cúi đầu lại thở dài: Vô Tình…….. quả nhiên vô tình…….
Kim Phong Tế Vũ lâu, thư phòng.
Sáng sớm tiến vào phòng, Cố Tích Triều nhìn đến chữ Trương Húc treo trên tường, vì nó mà ngày hôm trước y đã phân phó Dương tổng quả đưa dược đến phủ Hầu gia đối diện. Giờ Cố Tích Triều lại có chút băn khoăn, không biết dược công hiệu được đến đâu. Tuy rằng bản thân y vì bộ chữ kia mới xuất tài ra tay, nhưng cuối cùng cũng mong cho hai người bọn họ sau mười năm đằng đẵng khổ sở có thể có kết quả tốt.
Thấy Cố Tích Triều nắm chặt tay, Dương Vô Tà bên cạnh dường như hiểu được, khẽ ho khan hai tiếng.
Cố Tích Triều xoay người, nhìn đến ánh mắt của Dương Vô Tà, bỗng thấy sáng tỏ, mỉm cười hỏi: Dương tổng quản, nghe nói ngươi cùng tổng quản của phủ Hầu gia đối diện kia là đồng hương đi?
Dương Vô Tà: Không sai, không sai.
Thành Biện Kinh này, ai mà không biết Dương tổng quản của Kim Phong Tế Vũ lâu cùng Trương tổng quản của Thần Thông Hầu phủ một người đến từ Giang Nam, người kia xuất thân mạn Bắc, hai địa phương dù có muốn cũng không thể cột thành một được. Nhưng vì có thể trao đổi thông tin kiếm ra tiền, Dương tổng quản và Trương tổng quản, cả thành Biện Kinh đều hiểu, không ai đủ can đảm nói ra một tiếng rằng họ “không” phải đồng hương.
Hai vị “đồng hương” này thường cùng ngồi uống chút rượu, tâm sự mọi chuyện trên trời dưới bể, hỏi han chút phủ vụ, lâu vụ, rồi thì “vô tình, không cẩn thận” tiết lộ một chút chuyện sinh hoạt của tiểu Hầu gia cùng Thích lâu chủ và Cố công tử, coi như hỗ trợ mọi người, thỏa lòng quan tâm của dân chúng toàn thành Biện Kinh đối với chủ tử nhà mình.
Cố Tích Triều: Tổng quản suốt mấy ngày liền đều làm lụng vô cùng vất vả rồi, hôm nay nghỉ một ngày đi, tổng quản hãy ra ngoài, đi chung quanh du ngoạn thả lỏng một chút.
Dương Vô Tà lĩnh mệnh: Đa tạ công tử.
Cố Tích Triều: Tổng quản cả ngày đều vì Kim Phong Tế Vũ lâu mà vất vả, đây cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Sau khi Dương tổng quản cùng vị “đồng hương” kia rượu đàm xong, trở lại Kim Phong Tế Vũ lâu, việc đầu tiên là tìm Cố Tích Triều báo cáo kết quả thám thính.
Dương Vô Tà: Công tử, ta đã trở về.
Cố Tích Triều: Như thế nào?
Dương Vô Tà: Công tử cảm thấy thế nào? Phương Ứng Khán có thể thành công hay không?
Cố Tích Triều: Vô Tình là người hướng nội, rất khó nhìn ra nỗi lòng của y. Bất quá bọn họ dây dưa đã hơn mười năm, ta nghĩ cũng không phải bịa đặt, Phương Ứng Khán trước đây đã cố kỵ rất nhiều, nếu bỏ đi ràng buộc trong lòng, ta nghĩ hơn phân nửa sẽ thành công.
Dương Vô Tà: Tất cả đều xảy ra như công tử đã tính toán.
Cố Tích Triều: Tính toán là như thế, nhưng ai có thể cam đoan sẽ không sai biệt đâu.
Dương Vô Tà: Ân, bất quá nghe khẩu khí của Trương tổng quản, hẳn là được việc đi.
Cố Tích Triều: Nga, hắn nói như thế nào?
Dương Vô Tà: Trương tổng quản không dám nói thẳng, chỉ ẩn ẩn nói tiểu Hầu gia hai ngày nay đều ở bên ngoài chưa về.
Cố Tích Triều: Bên ngoài thì nhất định phải là tiểu lâu sao?
Dương Vô Tà: Xa phu của Hầu phủ đưa Phương Ứng Khán đến cửa Lục Phiến Môn, người đó tới nay vẫn chưa nhận được mệnh lệnh trở về, hãy còn chờ đợi.
Cố Tích Triều: _Hảo, hảo, hảo ….. làm phiền Dương tổng quản rồi.
Dương Vô Tà: Công tử khách khí. Nếu không còn chuyện gì khác, ta đi trước.
Cố Tích Triều: Tổng quản đi thong thả.
Ban đêm, Kim Phong Tế Vũ lâu, phòng lâu chủ.
Cố Tích Triều: Thiếu Thương, Phương Ứng Khán thành công rồi.
Thích Thiếu Thương: Ân? Thành công cái gì?
Cố Tích Triều: Chuyện với Vô Tình.
Thích Thiếu Thương: o Là xuân dược kia thành công?
Cố Tích Triều: Không sai, mấy ngày nay Dương tổng quản đi dò xét thử Trương tổng quản, theo lời hắn cho hay thì Phương Ứng Khán hai ngày nay đều ở Lục Phiến Môn.
Thích Thiếu Thương: Chuyện này thật đúng là không dễ dàng gì a. Rốt cục cũng thành. Nếu còn tiếp tục như vậy, ta cảm thấy hai người bọn họ sẽ còn tiếp tục diễn kịch dài dài.
Cố Tích Triều: Đúng vậy, ta vốn tưởng rằng Vô Tình đối với Phương Ứng Khán tình không đến, hiện tại xem ra, thuốc này nên hạ trên người Phương Ứng Khán sớm hơn mới phải.
Thích Thiếu Thương: _Tích Triều …….. ngươi cấp Phương Ứng Khán là dược gì a? Ta đã từng thấy qua chưa? Nếu không chúng ta cũng thử chút đi?
Cố Tích Triều hắc tuyến: –_– /// Ngươi chỉ còn thiếu có thuốc xổ thôi! Ngươi không cần uống dược đấy cũng đã chẳng có chút kiềm chế hay cố kỵ gì rồi.
Thích Thiếu Thương: ___