— Cố Tích Triều
Bởi Thích Thiếu Thương và Phương Ứng Khán phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nên mới bị Cố Tích Triều và Vô Tình cự tuyệt ngay ngoài cửa. Nhưng Lý Hoại không gặp được Truy Mệnh quả có chút oan uổng. Ba người họ không cam lòng bị đối đãi như thế, liền họp lại, cùng nhau thương lượng, ra quyết định tiêu diệt từng bộ phận. Lúc này quả thật rất khó thấy được ái nhân của mình, cho nên chỉ có cách thay phiên đi thuyết phục đối tượng, mới hy vọng có thể thành công.
Ba người chia ba hướng tấn công đến hơn một tháng cũng không thấy chút hiệu quả nào, trong lòng đã ẩn ẩn lo lắng, bất quá vẫn theo ước định mà thực hiện đúng bổn phận của mình.
Khi Vô Tình thoát khỏi Thích Thiếu Thương, Truy Mệnh thoát khỏi Phương Ứng Khán, Cố Tích Triều thoát khỏi Lý Hoại, ba người cuối cùng cũng có được cơ hội cùng nhau trò chuyện.
Truy Mệnh: Gần đây rất kì quái a! Phương Ứng Khán như thế nào cứ suốt ngày lẽo đẽo đi theo ta, ta đã nói bao nhiêu lần sẽ không giúp hắn, mà hắn vẫn không hết hy vọng.
Cố Tích Triều: Đến ngươi cũng cảm thấy kỳ quái, thì chuyện này nhất định rất kỳ quái rồi.
Vô Tình: Ba người bọn họ hẳn đã cùng nhau thương định (thương lượng, quyết định) việc này.
Cố Tích Triều gật gật đầu đồng ý với Vô Tình, lại nhìn về phía Truy Mệnh: Lần này Phương Ứng Khán với Thiếu Thương là đúng tội, bất quá Lý Hoại…..
Mặt Truy Mệnh nhất thời phiếm hồng: Triều Triều ….. hiện tại ngươi nghĩ nên giải quyết bọn họ thế nào đi?
Cố Tích Triều: Ân, kỳ thật cũng không có biện pháp tốt, Vô Tình không thể không nể mặt mà cho Thích Thiếu Thương vào tiểu lâu, ta cũng không thể cự tuyệt Lý Hoại đến Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi lại không quản được Phương Ứng Khán suốt ngày đi theo. Nay chỉ còn một biện pháp …..
Truy Mệnh: Là gì?
Vô Tình: Đợi.
Truy Mệnh: Đợi cái gì?
Cố Tích Triều: Đợi bọn họ hết kiên nhẫn, không thể liên thủ được nữa.
Truy Mệnh: Kia phải chờ tới khi nào mới được?
Cố Tích Triều âm lãnh cười lạnh nói: Nếu đợi không được chính bọn họ tự loạn, chúng ta giúp họ một phen đi.
Truy Mệnh: _ Phải làm thế nào?
Vô Tình: Bọn họ ngày ngày tách ra đi theo chúng ta, việc truyền tin tức hẳn không thể tốt, nên cách tốt nhất vẫn là châm ngòi ly gián đi.
Truy Mệnh: Chính là nói cho Phương Ứng Khán biết Thích đại ca với đại sư huynh đùa quá hóa thật sao?
Vô Tình:_Thông minh.
Cố Tích Triều: Truy Mệnh, ngươi và Phương Ứng Khán đi chung, phải hết sức cẩn thận, hắn tâm cơ nặng nhất, đừng để hắn nhìn ra.
Truy Mệnh: Yên tâm đi, cam đoan làm hắn phải tin!
Cố Tích Triều:___
Ngày hôm sau, Vân Lai lâu.
Cố Tích Triều vẫn có điểm lo cho Truy Mệnh, nên dậy thật sớm, tới Vân Lai lâu, tiến vào một gian nhỏ chờ Truy Mệnh và Phương Ứng Khán đến, còn dặn tiểu nhị nhất định phải đem hai người bọn họ tới gian cách vách kia.
Sau nửa canh giờ.
Truy Mệnh và Phương Ứng Khán hai người lảo đảo lên lầu.
Phương Ứng Khán: Hôm nay định tra án tử gì?
Truy Mệnh: Hôm nay không có án tử, tuần phố.
Phương Ứng Khán: Ngươi ngày hôm qua không tra án tử, như thế nào hôm nay cũng không có? Nghe nói kinh giao phát sinh đại án, ta tưởng nhất định sẽ phái ngươi đi?
Truy Mệnh: Đại sư huynh không cho ta đi, ta cũng không có biện pháp.
Phương Ứng Khán: Ta ngày hôm qua đi tìm ngươi uống rượu, vì sao tìm khắp nơi đều không thấy ngươi?
Truy Mệnh: Ta với đại sư huynh, cùng Tích Triều đi du hồ a.
Phương Ứng Khán: –_– Khó trách, Cố Tích Triều với Vô Tình gần đây thế nào?
Truy Mệnh: Triều Triều vẫn tốt, lúc nào cũng vui vẻ, chuyện của Kim Phong Tế Vũ lâu y cũng không quản nữa, một thân nhàn tản vô sự a, chiều chiều lại chơi cờ, xem sách, tiêu dao tự tại. Về phần đại sư huynh thì ……
Phương Ứng Khán: Y làm sao?
Truy Mệnh: Như vậy cũng tốt, có Thích đại ca ở bên, đại sư huynh thoải mái không ít, rất nhiều chuyện y không cần nói, Thích đại ca đều hiểu được. Hiện tại Thích đại ca thực sự đã trở thành một nửa của đại sư huynh nhà bọn ta rồi.
Mấy câu trước vẫn không có gì, nhưng nghe đến câu cuối cùng, Phương Ứng Khán hoàn toàn dại ra. Bên gian cách vách, Cố Tích Triều vội vàng che miệng, miễn cho trà phun ra đầy bàn, trong lòng thầm khen Truy Mệnh chọc đúng cái chân đau của Phương Ứng Khán. Nhiều năm như vậy, Phương Ứng Khán vẫn luôn ngóng trông có thể được coi như một nửa của Vô Tình đi.
Nghe đến đó, biết Truy Mệnh nhất định không thành vấn đề, tính tính thời gian, biết Lý Hoại cũng sắp đến, Cố Tích Triều vội tính tiền rồi trở về Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lý Hoại vừa tiến đến tiểu viên, đã nghe thấy Cố Tích Triều bên trong phòng lâu chủ mạnh mẽ lên án người nào đó.
Cố Tích Triều: Phương Ứng Khán hắn tính làm cái gì vậy?
Dương Vô Tà: Công tử, tức giận sẽ làm tổn thương bản thân a.
Cố Tích Triều: Chuyện liên quan đến Truy Mệnh, ta có thể không tức giận sao?!
Nghe được hai chữ Truy Mệnh, Lý Hoại lập tức vểnh tai lên, tiến đến sát tường nghe lén.
Dương Vô Tà: Công tử, đây là chuyện của Truy tam gia, chỉ sợ chúng ta muốn nhúng tay cũng không được.
Cố Tích Triều: Hừ, Truy Mệnh coi ta là thân sinh đệ đệ, ta không đồng ý, Phương Ứng Khán đừng nghĩ thực hiện được. Các ngươi có thấy rõ ràng không, Phương Ứng Khán có phải thật sự thay đổi tâm ý, muốn cùng Truy Mệnh qua lại?
Dương Vô Tà: Ta tuyệt đối không sai lầm. Người của Thần Thông hầu phủ ban ngày đã mua đệ nhất tửu trang của Trần Nhưỡng, nói là chủ nhân bọn họ muốn làm cho một người vui vẻ. Ai ai cũng biết Vô Tình công tử yêu trà, Truy tam gia yêu rượu. Đồng thời nghe tiểu tư bên Thần Thông Hầu phủ nói là cùng Truy tam gia ở một chỗ, so với Vô Tình công tử vui vẻ, thoải mái hơn rất nhiều.
Cố Tích Triều hừ lạnh một tiếng thật mạnh.
Lý Hoại ngồi xổm bên chân tường, một thân toát ra đầy mồ hôi lạnh, không
thể cùng Cố Tích Triều lĩnh giáo kì nghệ gì đó nữa, ba bước cũng chỉ còn hai bước mà ly khai.
Nghe tiếng bước chân vội vàng đã xa, Cố Tích Triều trong phòng nâng chén trà, cười nói với Dương Vô Tà: Dương tổng quản, đa tạ ngươi.
Dương Vô Tà: Công tử khách khí rồi.
Cố Tích Triều: ___
Cố Tích Triều cùng Truy Mệnh thuận lợi thực hiện kế hoạch. Lý Hoại vội vàng chạy về Lý viên, ra lệnh cho hạ nhân lập tức ra ngoài tìm Truy Mệnh. Phương Ứng Khán thì vẫn còn thất hồn lạc phách trên đường về Thần Thông Hầu phủ.
Đại khái là trong lúc đó, Phương Ứng Khán, kẻ suốt đời đã trải qua không biết bao nhiêu đại chiến tiểu chiến, trải qua những cuộc đấu võ hung hiểm, lại chạm mặt sát thủ. Ba tên sát thủ hàng đầu.
Nếu không phải Truy Mệnh không có việc gì làm cũng đang đi bộ ở con phố gần đó, nghe được tiếng dân chúng hét chói tai liền phi thân đến, dọa ba tên sát thủ bỏ chạy, chỉ sợ mạng Phương Ứng Khán cũng không giữ được.
Phương Ứng Khán đã trúng hơn mười đao, nặng nhất là một đao ở ngực.
Truy Mệnh lập tức đưa Phương Ứng Khán về Thần Thông Hầu phủ, rồi vội vàng chạy về Lục Phiến Môn.
Tiểu lâu.
Vô Tình suy ngẫm thật lâu, tự hỏi đến tột cùng phải nói thế nào mới có thể làm Thích Thiếu Thương tin rằng để Lý Hoại và Cố Tích Triều ở chung một chỗ là việc sai lầm? Lại chợt nhớ đến những chuyện đã phát sinh sau khi Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều ở chung, mới nhận ra rằng kỳ thật làm cho Thích Thiếu Thương ăn dấm chua căn bản không cần chút kỹ xảo nào.
Vô Tình: Ngươi ngày ngày đến đây, Lý Hoại cũng ngày ngày đến chỗ Cố Tích Triều, ngươi yên tâm sao?
Thích Thiếu Thương: Lo lắng sẽ không làm như vậy.
Vô Tình: Nghe nói Lý Hoại được mệnh danh là tình thánh……
Thích Thiếu Thương:–_–
Thích Thiếu Thương còn chưa kịp cân nhắc lợi hại thế nào, đã nghe thanh âm của Truy Mệnh từ ngoài viện truyền đến: Đại sư huynh, không hay rồi, Phương Ứng Khán bị trọng thương, ngươi mau đi xem một chút đi.
Vô Tình với Thích Thiếu Thương cả kinh.
Chỉ một thoáng sau Truy Mệnh đã từ cửa sổ nhảy vào phòng: Hắn bị người ta ám sát, trúng rất nhiều đao.
Vô Tình: Biết nhiều cũng vô nghĩa.
Truy Mệnh:_ Đại sư huynh, ngươi không đi cứu hắn sao? Y thuật của lão ngự y cũng không ích gì rồi.
Vô Tình cầm giấy bút trên bàn, viết mấy chữ, đưa cho Truy Mệnh, xoay người hướng Thích Thiếu Thương nói: Ngươi ở trong này nhiều ngày như vậy bất quá cũng là muốn ta giúp ngươi khuyên Cố Tích Triều sớm bỏ lệnh cấm. Hiện tại Truy Mệnh đem phong tín này trao cho Cố Tích Triều, rồi nói rõ tình huống của Phương Ứng Khán với y, y sẽ tự biết phải làm gì. Ngươi hôm nay có thể quay về phòng rồi.
Truy Mệnh: Ta đi trước.
Vô Tình: Buổi tối trở về Lý viên đi, ngươi trốn Lý Hoại mãi cũng không tốt.
Truy Mệnh: _Hảo.
Dứt lời, Truy Mệnh như một trận gió ào ào ra khỏi phòng.
Thích Thiếu Thương: Ngươi không tới chỗ hắn?
Vô Tình: Nói đến y thuật, trong thành Biện Kinh này ai có thể so được với Cố Tích Triều? Với quan hệ hai nhà các người, y tới đó cũng không phải là không thể.
Thích Thiếu Thương: Ngươi cũng không lo lắng hắn ……
Vô Tình: Cố Tích Triều đồng ý tới thì sẽ có hai khả năng. Nếu có thể cứu sống hắn, ta không cần lo lắng, cứu không sống, ta càng không cần lo lắng.
Thích Thiếu Thương: Ngươi viết gì cho Tích Triều?
Vô Tình: Cứu người, bỏ lệnh cấm, một phần tình.
Cứu Phương Ứng Khán, giải lệnh cấm với Thích Thiếu Thương, Vô Tình nợ Cố Tích Triều một phần tình.
Vô Tình thế nhưng lại chấp nhận thiếu Cố Tích Triều một phần tình.
Thích Thiếu Thương nở nụ cười: Cáo từ.