Chương 12: Muốn cậu sờ H+

Dù chỉ vừa mới chạm vào vật khổng lồ kia thôi nhưng nhịp tim của Hi Nguyệt lại như chậm đi mất nửa nhịp.

Da thịt vốn mềm mại nên khi sờ vào sẽ cảm thấy rất thoải mái nhưng cậu nhỏ thì vừa thô to lại cương cứng, hơn thế nữa trên đó còn nổi lên những đường gân xanh vẫn còn đang giật giật.

Cô khẽ thở hắt ra, không dám cúi đầu nhìn, chỉ đành nghiêng người qua một bên, để mặc anh cầm lấy tay mình đưa lên đưa xuống.

Lục Hiển Tri cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng như tuyết của cô tạo nên những vết đỏ trên làn da mỏng manh. Theo độ cong hình lưỡi liềm của cái cổ, nụ hôn đi đến sau đôi tai nhạy cảm của cô.

Hơi thở nặng nề thở hắt vào lỗ tai cô, sau đó vành tai trắng như ngọc của Hi Nguyệt bị anh ngậm vào trong miệng.

“Ư…”

Hi Nguyệt kẹp chặt hai chân, giữ chặt những ngón tay đang mò xuống dưới váy để len lỏi vào giữa hai chân của cô.

“Âʍ ɦộ lại ướt rồi hả?”

Giọng nói trầm ấm xen lẫn với tiếng nước bọt dinh dính rót vào tai cô.

Hi Nguyệt mím môi im lặng không nói gì. Thấy vậy anh dùng sức đưa ngón tay vào khe hở giữa hai chân của cô, khi đầu ngón tay cách một lớp vải tiến vào trong cửa huyệt, cả người cô mất hết sức lực giống như vừa bị người ta phát hiện ra một bí mật nhỏ mà cô muốn che giấu.

Lục Hiển Tri thấp giọng cười: “Cậu dâʍ đãиɠ thật đấy, vừa đặt tay lên đã sờ được một túi nước.”

Hi Nguyệt nghe thấy anh nói vậy thì khuôn mặt cô đỏ bừng lên, sau đó nhắm mắt lại không dám nhìn anh.

Lục Hiển Tri lại tiến thêm một bước, anh đặt cô lên giá thiết bị phía sau, đầu ngón tay hơi mát lạnh thuận theo bước lùi của cô, dễ dàng kéo chiếc qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ và dính dính đầy dịch của cô gái qua một bên, sau đó đưa tay xoa lên hộŧ ɭε ở giữa hai cánh hoa.

Hi Nguyệt cắn môi, một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi cổ họng.

Dưới những tiếng rêи ɾỉ cố nén của cô, dường như thứ mà cô cầm trong tay lại sưng lên thêm một chút, Lục Hiển Tri nắm lấy tay cô di chuyển lên xuống nhanh hơn.

Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề hơn, ngay cả sức khi cọ xát âʍ ѵậŧ của cô cũng tăng lên một chút.

“Ưm a…”

Hi Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu, mất kiên nhẫn mà nhíu mày, bên dưới không ngừng phát ra tiếng nước tí tách vì bị ngón tay của anh khuấy động.

“Có sướиɠ không hả? Hửm? Được mân mê hoa huyệt có sướиɠ không?”

Lục Hiển Tri thở hổn hển hỏi cô.

Hốc mắt Hi Nguyệt cũng đỏ hết lên rồi, tùy tiện gật đầu “ừ” một tiếng.

Nhưng dường như Lục Hiển Tri không hài lòng với câu trả lời này cho lắm, anh ngừng chọc vào cái lỗ nhỏ bên dưới của cô, cắn vành tai mềm mại của cô, khàn giọng hỏi: “Ừ nghĩa là cái gì?”

Hi Nguyệt bị giọng nói hổn hển gợi cảm của anh làm cho mê mẩn, cô như bị tẩy não, hoàn toàn không còn biết xấu hổ là gì mà lặp lại câu trước đó của anh: “Sướиɠ…”

Lục Hiển Tri đưa tay sờ cằm của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt mông lung mờ hơi sương của cô: “Có muốn để tôi sờ nữa không?”

Hi Nguyệt bị anh giày vò đến mức muốn khóc, chiếc qυầи ɭóŧ ẩm ướt dính vào cửa huyệt của cô, còn cơ thể bị anh xoa bóp mạnh lúc này lại cảm thấy trống rỗng vô cùng, Lục Hiển Tri nhìn thấy sự xoắn quýt rầu rĩ của cô, nhất quyết ép cô phải chủ động mở miệng nói những lời kia.

Nước mắt đang trực trào sắp chảy xuống, Hi Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, ngắt quãng nói: “Muốn, muốn cậu sờ…”

“Đúng là dâʍ đãиɠ thật.” Giọng Lục Hiển Tri có chút gay gắt như đang kìm nén điều gì đó.