Chương 33: Cẩm Sắt thuộc về con

Chương 33: Cẩm Sắt thuộc về con

Cẩm Sắt cùng Ngôn Giác đến rất sớm, trời hơi sáng lên, nghĩa trang có người quét dọn, cho nên rất sạch sẽ, không khí sáng sớm rất tươi mát, cũng có chút lạnh.

Cẩm Sắt ngồi xổm xuống, nhìn mộ bia màu đen trước mặt, nam nữ trên bia mộ mỉm cười.

Cẩm Sắt cười nói: “Ba mẹ, đã lâu không gặp, thật xin lỗi, lâu như vậy mới đến gặp hai người.” Nam nhân bên cạnh cũng ngồi xổm xuống, đặt bó hoa màu trắng trong tay xuống trước bia mộ.

“Đây là bạn trai của con...” Cẩm Sắt nhếch môi, đôi mắt đỏ hoe đứng lên quay người đi.

Ngôn Giác nhìn ảnh chụp trên bia mộ.

“Chú dì, xin chào, con là bạn trai của Cẩm Sắt, Ngôn Giác. Con cùng em ấy hẹn hò một tháng, có thể là thời gian có chút ngắn, nhưng hai người yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt em ấy...”

“Em ấy rất tốt, dưới tình huống không có hai người, em ấy đem bản thân chăm sóc rất tốt, hiện tại con sẽ chăm sóc em ấy, con cũng sẽ thay hai người chăm sóc tốt em ấy, nếu con đối xử với em ấy không tốt, hai người liền mỗi ngày đều báo mộng cho con, mỗi ngày hù dọa con.” Cẩm Sắt đứng ở phía sau anh, nhịn không được bật cười.

“Nói cái gì vậy.”

Ngôn Giác ngẩng đầu, “Biểu đạt sự quyết tâm của anh! Hiểu cái gì!”

Cẩm Sắt bình phục tâm tình, nhìn mộ bia, “Con không có mơ thấy hai người, cho nên, hai người hẳn là sống rất tốt đi, con cũng còn tốt.”

Tay bị anh nắm chặt, đồ vật lạnh lẽo khác với bàn tay ấm áp của anh, Cẩm Sắt cúi đầu xuống nhìn mình tay.

“Chú dì, Cẩm Sắt thuộc về con, con sẽ chăm sóc tốt em ấy, hai người cố gắng giám sát con.”

Trên ngón áp út của Cẩm Sắt đeo một chiếc nhẫn bạch kim, Ngôn Giác cầm tay Cẩm Sắt hôn một cái, trên ngón áp út của anh cũng có một chiếc nhẫn giống cô.

“Chuẩn bị lúc nào vậy?” Trên xe, Cẩm Sắt giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út.

“Ở Mỹ. Nhìn thấy trên tay giáo sư đeo nhẫn cưới, liền cảm thấy, anh hẳn là cũng nên có một cái.”

“Người ta đó là nhẫn cưới!” Cẩm Sắt bật cười.

“Vì cái gì người ta có, anh liền không có!!!” Ngôn Giác nhướng mày, giở tính trẻ con, hất cằm lên, “Anh cũng phải có.”

Cẩm Sắt cười “Ừ... Chúng ta cũng có.”

“Mà người ta nói, người yêu đeo nhẫn đôi, sau này kết hôn đổi lại, liền lấy chiếc nhẫn này cùng người kia đổi nhẫn kim cương.”

“Có thể đổi bao lớn?”

“Chậc, muốn bao lớn liền mua bao lớn.”

Xe để lại ở bãi đậu xe ngầm của chung cư, hai người bay trở về thủ đô.

Cẩm Sắt cùng anh ở gần sân bay ăn hamburger, sau đó liền lập tức chạy về nhà.

“Chúng ta có giống người bay trên không hay không?” Cẩm Sắt mở cửa, có hơi mệt mỏi.

“Không sao, bảo bối mệt mỏi sao?”

“Có chút, trong nhà sao lại sạch sẽ như vậy?”

“Đương nhiên là dì giúp việc dọn dẹp.”

Cẩm Sắt mở to mắt... Dì giúp việc sao... Kia, bọn họ...

“Thẹn thùng cái gì a bảo bối, dì sẽ lý giải.” Ngôn Giác cười ôm lấy Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, hôn cái cằm của anh một chút.

“Hử?” Ngôn Giác cúi đầu nhìn cô gái trong ngực.

“Cám ơn anh, Ngôn Giác.”

“Có thể ở trên giường cám ơn anh hay không?”

Cẩm Sắt cười đẩy anh ra, gì vậy chứ, không đứng đắn...

Nhưng, nhớ tới tối ngày mốt anh liền đi, Cẩm Sắt mím mím môi, trong lòng nảy ra một ý tưởng.