Chương 29: Ai cũng không thể khi dễ em

Chương 29: Ai cũng không thể khi dễ em

Cẩm Sắt cùng luật sư gặp mặt, mới biết được, ba ba cô để lại cho cô có bao nhiêu thứ... Tiền tiết kiệm trong nhà chỉ là một góc của băng sơn.

“Chú và ba con hợp tác hơn mười năm, anh ấy sợ cô con không thể xử lý chính xác số tiền kia, cho nên làm cho chúng ta ở lúc con 16 tuổi liên hệ con..... Sắt Sắt... Con còn tốt chứ?” Nam nhân nhìn cô bé mặt mũi tràn đầy nước mắt, không biết làm sao.

Có tiền, chuyện thứ nhất Cẩm Sắt làm chính là đi học tán đánh cùng Thái quyền, sau đó, rời đi thành thị phương nam kia, đi tới thủ đô.

Cẩm Sắt nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay, năm ngón tay trắng nõn thon dài, may mắn không có làm ra kén.

Cẩm Sắt ngẩng đầu nhìn anh, cười nhạt... Ngôn Giác mặt không biểu tình, ôm cô, ở trên trán cô hôn một cái.

“Bảo bối, ai cũng không thể khi dễ em.”

“Bao gồm anh sao.”

“Bao gồm anh.” Ngôn Giác nghiêm túc nói.

“Không ai khi dễ em... Em sẽ không để cho người khác khi dễ em...” Cẩm Sắt cười cười, sờ mặt anh.

“Nếu anh đối xử không tốt với em, em liền rời đi, toàn thế giới cũng không phải chỉ có anh một người nam nhân, mà lại... Em có tiền... Ưʍ...” Ngôn Giác hôn Cẩm Sắt, hôn có chút mãnh liệt, có chút hung ác.

“Anh có tiền hơn em, em muốn đi đâu tìm một nam nhân đẹp trai hơn anh, có tiền hơn anh, côn ŧᏂịŧ lớn hơn anh? Đi đến chỗ nào hả? Anh thao chết em.”

Ngôn Giác nhìn cô bé hốc mắt đỏ lên, “Cô bé, nhớ kỹ lời anh nói, ai cũng không thể khi dễ em, bao gồm chính anh.”

“Vậy nếu anh nɠɵạı ŧìиɧ, hoặc là...” Cái mông bị hung hăng vỗ một cái.

“Anh có bệnh a ~” Cẩm Sắt co rúm lại một chút, hờn dỗi trừng mắt liếc anh.

“Anh đối với người khác không có hứng thú gì, đầy đầu chỉ muốn chơi em như thế nào, đừng suy nghĩ lung tung, trước khi xác định quan hệ với em anh đã cân nhắc qua, bảo bối... Sau này anh thương em, Hử?” Ngôn Giác nhẹ nhàng hôn Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt ôm Ngôn Giác, nước mắt giống như bộc phát không ngăn được chảy xuống.

“Em rất sợ hãi... Ngôn Giác... Em rất sợ hãi...”

Cô giống như nắm lấy cây cỏ cứu mạng, ôm thật chặt anh, khóc hô to.

Ngôn Giác cũng gắt gao ôm lấy cô, sờ mái tóc dài của cô, hôn cổ cùng bên mặt của cô.

“Tại sao... Tiền quan trọng như vậy sao... Anh... Anh... Em sợ hãi... Anh...” Cẩm Sắt khóc cơ hồ thở không nổi.

“Anh ở đây, bảo bối, anh ở đây...”

Ngôn Giác nhìn cô gái mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhẹ nhàng xuống đất, đi tới cửa bấm điện thoại.

“Alo?? Ngôn nữ sĩ, gần đây thế nào."

Điện thoại bên kia không biết nói cái gì, Ngôn Giác giật giật khóe miệng.

“Không có tâm trạng nghe mẹ tú ân ái, mẹ, có chuyện muốn tìm mẹ hỗ trợ.”

Ngôn Giác nhỏ giọng cùng điện thoại bên kia câu thông, bên trong căn phòng đột nhiên truyền đến tiếng cô gái khóc.

“Anh...! Ngôn Giác... Ngôn Giác...”

Ngôn Giác cầm điện thoại nhanh chóng đi vào phòng, cô gái trên giường mặc váy ngủ, mắt đỏ hoe nhìn anh, ủy khuất bẹp miệng.

“Bảo bối? Anh ở đây, anh ở đây...” Ngôn Giác ngồi lên giường, ôm cô.

“Anh đi đâu...”

“Anh đi gọi điện thoại, không ngủ sao?”

“Sờ đến anh không có ở đây... Em không ngủ.” Cẩm Sắt lắc đầu.

“Ngủ đi, anh ôm em ngủ, không có chuyện gì.”

Không biết từ chỗ nào truyền đến tiếng nữ nhân cười, thân thể Cẩm Sắt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Ngôn Giác.

“Là mẹ của anh... Mẹ anh... Bảo bối...” Ngôn Giác mới nhớ tới điện thoại, cầm lấy điện thoại trên giường.

“Ngôn nữ sĩ, đại khái cứ như vậy, con phải hống cô vợ nhỏ, chính mẹ giải quyết, ngủ ngon.”

“Ài... Để cho mẹ cùng con dâu của mẹ...” Giọng nữ nhân mềm mại tăng lớn, còn chưa nói xong Ngôn Giác liền tắt điện thoại.

“Bảo bối, ngủ một chút, anh ôm em ngủ, có muốn nghe kể chuyện hay không?”

Cẩm Sắt nằm ở trong ngực anh, gật gật đầu.

“Lúc trước có một con hồ ly nhỏ, bởi vì không ngủ được, bị lão sói xám thao, thao đến đi tiểu...” Cẩm Sắt che miệng anh.

Đầu lưỡi Ngôn Giác liếʍ liếʍ lòng bàn tay trơn mềm, đôi mắt mang ý cười.

“Biếи ŧɦái ~” Cẩm Sắt đỏ mặt bật cười.

“Ngủ một chút đi bảo bối, anh cũng ngủ...” Ngôn Giác ôm Cẩm Sắt, Cẩm Sắt cũng tìm tư thế thoải mái, yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Ngôn Giác thở dài, sờ mái tóc mềm mại của cô...