Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thi Vương Trùng Sinh

Chương 4: Thanh nhã

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Đông quay lại chỗ ở của mình.

Là một tòa chung cư cao tầng, hơn nữa còn là tầng cao nhất là tầng hai mươi.

Trong nhà của hắn cực kỳ sạch sẽ, không nhuốm bụi trần, đồ trưng bày trong nhà cũng rất hợp quy tắc, phong cách giản lược khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.

Cửa sổ được lắp đặt bởi các thanh chắn bằng thép không gỉ rất chắc chắn, để nhầm ngăn chặn những sinh vật biến dị có khả năng bay, sẽ tấn công hắn khi tận thế đến.

Tấm pin năng lượng mặt trời cũng đã được lắp đặt, dù Lâm Đông sẽ trở thành Zombie nhưng với hắn điện vẫn rất quan trọng.

Bởi vì hắn vẫn còn giữ được lý trí của nhân loại cho nên cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.

Có thể xem tivi, chơi game, chơi điện thoại để gϊếŧ thời gian.

Mặt khác cũng có thể thông qua con đường này để thu thập một ít tình báo.

Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bắt đầu đếm ngược tận thế buông xuống!

.....

Trôi qua một đêm dài đằng đẵng, mặt trời mới bắt đầu chậm rãi dần lên cao, Lâm Đông nhớ rất rõ, tận thế bắt đầu vào lúc chín giờ sáng.

Hắn quay đầu nhìn đồng hồ ở trên tường, 8:59!

Chỉ còn 1 phút nữa thôi!

Lâm Đông đi đến trước cửa sổ nhìn con đường ở bên ngoài, vẫn rộn rộn ràng ràng như trước, ngựa xe như nước, người đi đường cười cười nói nói.

Kim giây trên đồng hồ vẫn đang tích tắc chuyển động.

Khi kim giây dần dần trùng với kim phút, điều này biểu thị, một kỷ nguyên mới sắp bắt đầu.

Đúng chín giờ!

Đột nhiên!

Mặt trời buổi sáng rực rỡ trên bầu trời phủ một lớp ánh đỏ, biển cả bầu trời thành màu đỏ thẫm.

Là mặt trời máu!

Người đi trên đường ngẩng đầu nhìn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Sao mặt trời biến thành màu đỏ rồi?"

"Không biết nữa! Chẳng lẽ là một hiện tượng thiên văn gì sao?"

"Mau tranh thủ chụp ảnh đi rồi đăng lên vòng bạn bè..."

Khi mọi người còn đang nghị luận đã có không ít người mắt tối sầm lại ngã xuống mặt đất.

Những chiếc xe con đang lao vùn vụt kia cũng bắt đầu liên tiếp đâm vào nhau.

Ầm! Ruỳnh!

Cửa xe vỡ nát, thủy tinh vắng khắp nơi, trên con đường lập tức trở nên hỗn loạn.

Mọi người phát hiện sự tình không đúng khuôn mặt liền bắt đầu phát ra vẻ lo lắng.

"Chồng ơi! Anh làm sao thế? Mau tỉnh lại đi!"

Có một cô gái ở bên đường đang lay cơ thể của một người đàn ông.

Grao!!!!

Sau khi người đàn ông đó mở mắt ra, khuôn mặt trở nên dữ tợn, cắn lên trên cái cổ trắng nõn của cô gái.

"A-----!!!!"

Cô gái đau đớn thét chói tai, quần áo nhanh chóng bị máu tươi nhiễm đỏ, con mắt lập tức đảo một vòng, cơ thể co giật mạnh mẽ.

Loại trường hợp như này đang xảy ra ở khắp cả con đường.

"A! Có quái vật!"

"Đây là....Zombie! Cứu mạng với!"

"Huhuhuhu....mama, mama tỉnh lại đi!"

Trong lúc nhất thời tiếng tét chói tai của mọi người, tiếng gào khóc, tiếng gào thét vang lên không ngừng.

Khắp nơi đều là sự hỗn loạn vô cùng.

Lúc này Lâm Đông đang đứng trước cửa sổ, hai mắt hắn cũng tối sầm lại, té xỉu.

Chờ khi hắn tỉnh lại một lần nữa.

Đã biến thành một con Zombie!

Gừ....

Há to miệng, yết hầu phát ra âm thanh khàn khàn, hắn đã đánh mất năng lực ngôn ngữ.

"Quả nhiên vẫn là như này..."

Lâm Đông thì thầm trong lòng, không chỉ vậy, cơ thể cũng đã đánh mất rất nhiều chức năng, bao gồm cả "con rồng vàng bự vô địch" dưới thân cũng không có phản ứng.

"Có lẽ phải tiến hóa từ từ mới có thể khôi phục được."

Lâm Đồng quay đầu nhìn về phía chiếc gương ở trong phòng khách, ngoại hình của hắn cũng không có thay đổi nào xảy ra, chỉ là làn da quá trắng không có chút huyết sắc nào, thoạt nhìn trông rất bệnh tật.

Sau khi biến thành Zombie tứ chi cứng ngắc, tê liệt, hành động chậm chạp, mà cảm giác đau thì lại giảm xuống rất nhiều.

Tốc độ bây giờ của Lâm Đông, có lẽ còn không bằng một người bình thường.

Nếu như theo sự phân chia đẳng cấp ở kiếp trước, ảnh của hiện giờ chỉ là một con Zombie cấp D đẳng cấp thấp nhất.

Lâm Đông thử nghiệm một chút, hắn lấy ra quả táo cắn một miếng.

Quả táo vốn dĩ giòn ngọt nhưng bây giờ ở bên trong miệng hắn lại giống như đang nhai sáp nến.

"Thật khó ăn..."

Mà Lâm Đông cũng không có cảm giác no bụng, ngược lại cảm giác đói bụng của hắn càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn thèm máu thịt.

Thế là hắn đi đến trước bàn ăn, mặc dù hành động vẫn còn chậm chạp, cơ thể cứng ngắc, nhưng Lâm Đông vẫn cầm lấy khăn quàng cổ trắng tinh và buộc quanh cổ.

Sau đó hắn lấy ra một miếng thịt bò mới tinh ở trong không gian chứa đồ rồi đặt trong mâm.

Giơ tay lấy dao và nĩa ở bên cạnh, giống như đang ăn một bữa cơm tây bình thường, hắn cắt thịt bò sống thành từng miếng nhỏ.

Hắn dùng cái nĩa xiên một miếng chậm rãi nhét vào trong miệng.

Hắn là một con Zombie rất thanh nhã....

Hàm răng cứng đờ của Lâm Đồng nhẹ nhàng nhai nát miếng thịt, thịt tươi vốn dĩ phát ra mùi tanh nồng lúc này lại trở nên thơm ngon vô cùng.

"Ừ, thật là ngon."

Lâm Đông cảm thán như vậy ở trong lòng.

Lúc này ở bên ngoài đường vẫn đang hỗn loạn như cũ, tiếng la khóc gào thét liên tiếp không ngừng.

Nhưng Lâm Đông ở trong nhà lại vẫn đang nhàn nhã ăn thịt.

Nhưng hắn vẫn đang ăn không ngừng....

Một con Zombie được nuôi nấng bởi máu thịt sung túc, tốc độ phát triển cực kỳ kinh khủng!

Sau khi Lâm Đông ăn chút thịt liền cảm giác tay chân linh hoạt hơn rất nhiều.

Sức mạnh cũng theo đó mà tăng cường.

Thậm chí đạo nĩa làm bằng thép ở trong tay có vẻ như cũng không cứng rắn như trước.

Chỉ cần hai ngón tay dùng chút sức đã có thể nhẹ nhàng bẻ cong nó.

Nhưng hắn vẫn đang tiếp tục ăn thịt....

Hết miếng thịt này đến miếng thịt khác, không ngừng hấp thu năng lượng.

Thời gian chậm rãi trôi, ở bên ngoài đường đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, tiếng gào khóc của mọi người dần dần biến mất.

Ngược lại nhiều hơn chính là tiếng gào thét của Zombie.

Cả thành phố đã bị Zombie chiếm lĩnh, chỉ còn một số ít người sống sót.

Mà Lâm Đông mặc kệ chuyện ngoài cửa sổ... Hắn một lòng chỉ hứng thú nổi với những miếng thịt ngọt.

Bởi vì ở thời kỳ đầu của tận thế, internet, hệ thống truyền tin vẫn còn chưa hoàn toàn bị tê liệt.

Trên tivi người dẫn chương trình đỏ hai hốc mắt, thậm chí còn nhịn không được mà rơi lệ nhưng vẫn tận chức tận trách thông báo tình hình.

"Thông báo khẩn cấp! Hôm nay đột phát virus Zombie, nhân loại đang gặp phải nguy cơ cực kỳ lớn, những người còn sống sót nhất định phải tự bảo vệ tốt bản thân! Nếu như có thể sống sót cần phải đến chỗ tránh nạn của thành phố!"

"Bản tin của chúng tôi: không chỉ có Zombie! Còn có cả thực vật và thú vật cũng đang xảy ra mức độ biến dị ở nhiều mức độ khác nhau, thậm chí cũng phải cẩn thận thú nuôi ở trong nhà!"

"Xin hãy cố gắng rời xa khu vực đông người! Xin mọi người...cố gắng sống sót!"

"......"

Các loại thảm kịch đang diễn ra ở khắp tất cả các nơi. Nhưng Lâm Đông không để ý đến chuyện bên ngoài....hắn vẫn đang ăn thịt.

Cũng không biết đã ăn bao nhiêu, cỡ phải hai con trâu rồi, Lâm Đông mới có cảm giác no bụng.

Hắn đặt dao nĩa xuống, cởi chiếc khăn quàng cổ trắng tinh, hành động trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Sau khi ăn nhiều thịt như vậy thân thể đã không còn cứng đờ, trình độ linh hoạt của tay chân đã mạnh hơn người bình thường.

"Hình như là đã tăng cấp.... Có lẽ bây giờ mình đã là Zombie cấp C...."

Lâm Đông phân tích.

Nhưng loại Zombie cấp bậc này lượng tiêu hóa thịt có giới hạn cho nên hắn ăn hết hai con trâu đã có cảm giác no bụng.

Đợi đến khi tiến cấp bậc lên cao rồi, nộm thịt tiêu hóa sẽ ngày càng tăng....

Lâm Đông đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt quét tối một mảnh hỗn độn lộn xộn trên khắp cả con đường, mảnh kính vỡ khắp nơi, máu tươi và xác người vương vãi khắp nơi.

Có vô số Zombie đang đi tìm kiếm con mồi, cũng có top năm top ba đang quỳ trên mặt đất tranh cướp thi thể nhân loại.

Tiến gào thét không ngừng giống như những con chó hoang đang bảo vệ đồ ăn.

Cũng có người sống sót nhưng vì bất đắc dĩ mà nhảy xuống từ trên tòa nhà cao tầng, thịt nát xương tan, máu me be bét.

Nhưng có rất nhiều Zombie chen chúc tiến tới xẻ thịt thi thể hắn chia nhau ăn.

Mặt trời lúc này vẫn đang đỏ rực như cũ.

Những tia sáng đỏ rực chiếu xuống cảnh tượng kinh hoàng đó càng làm tăng thêm vẻ thê lương.

Nhưng mà những chuyện này chẳng có quan hệ gì với Lâm Đông hết.

Hắn tựa vào bệ cửa sổ, gió nhẹ thổi lất phất, hắn nâng một cái ly đế cao, lắc lắc chất lỏng màu đỏ ở bên trong, nhấp một hớp nhỏ.

Sau đó cầm lấy chiếc khăn lông trắng tinh nhẹ nhàng lau miệng....

Thanh nhã....

Không bao giờ là lỗi thời...
« Chương TrướcChương Tiếp »