“Triệu tổng, nếu như anh có thể giúp tôi thật sự là quá tốt, sau này chắc chắn sẽ phát tài.”
Lâm Đông mở miệng nói.
“Hahaha!”
Triệu Bằng mở miệng cười to, bạn thân hắn cũng cảm thấy như vậy,
“Giúp cậu tất nhiên không thành vấn đề, nhưng đầu tiên anh đây phải nói trước, lợi tức chỗ anh có chút cao, anh cũng chấp nhận việc thế chấp đồ vật, cậu cũng biết Triệu ca anh đây làm công việc gì.”
“Ừ, không thành vấn đề, tôi vẫn còn một cái siêu thị và hai bất động sản nữa.”
Lâm Đông gật đầu nói.
Đối với của cải của Lâm Đông, Triệu Bằng đã tìm hiểu từ trước.
Hai bất động sản ở khu vực hoàng kim, mà lại còn có diện tích không nhỏ, định giá gốc cũng được ba ngàn vạn.
Siêu thị thì càng không cần phải nói tới, cách nhà hắn không xa, vị trí địa lý cũng rất đẹp, ít nhất cũng có thể lên được tối năm ngàn vạn.
“Lâm lão đệ này, nếu cậu thế chấp những thứ này, anh đây cho cậu vay tám ngàn vạn, thế nào?”
“Được.”
Lâm Đông đồng ý vô cùng thẳng thắn.
Triệu Bằng mừng thầm, gã cảm thấy đây là một cuộc mua bán kiếm bộn tiền không lỗ, mình thật đúng là quỷ tài thương nghiệp.
“Hahaha, Lâm lão đệ, vậy cậu phải ấn dấu tay vào phiếu nợ, sau đó giao giấy tờ nhà cho anh đây.”
“Có thể.”
Lâm Đông đồng ý.
Cứ như thế hắn bán trại chăn nuôi, vay tám ngàn vạn, góp được 200 triệu tệ.
Triệu Bằng cũng rất đắc ý, gã cầm đi hợp đồng cùng với phiếu nợ tám ngàn vạn, dẫn đàn em lái xe rời đi.
Lâm Đông dùng khăn lông trắng lau tay, đi đến cổng trại chăn nuôi đưa mắt nhìn về hướng Triệu Bằng rời đi, không biết đến lúc tận thế buông xuống gã sẽ có suy nghĩ gì.
Chậc…
Chắc là gã chẳng có suy nghĩ gì hết….
…..
Bởi vì đã bán trại chăn nuôi đi cho nên Lâm Đông dự định dọn dẹp một ít đồ vật, những gì có thể mang đi hắn đều mang đi hết, sau đó tới siêu thị một chuyến.
Đi cất vật tư mới đem đến.
Đồ trong siêu thị không chỉ có thịt tươi mà còn có quần áo, khăn mặt, xà bông, các vật phẩm tẩy rửa.
Bởi vì Lâm Đông dù biến thành Zombie nhưng vẫn còn giữ được lý trí của nhân loại.
Đồng thời còn giữ được cả thói quen khi còn sống.
Ví dụ như…. Bệnh ưa sạch sẽ!
Tích tích tích!
Lâm Đông vừa định hành động thì điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên, có người gửi tin nhắn cho hắn, người nhắn tin tên là Từ San.
“Có một số thứ bẩn thỉu…”
Lâm Đông nói thầm trong lòng.
Từ San chính là hoa khôi của đại học Giang Bắc. Ngoại hình thanh thuần đáng yêu thuộc về diện ngọt ngào, ở trong trường có không ít người theo đuổi cô ta, cô ta còn có danh xưng vạn người mê.
Có lẽ là bởi vì Lâm Đông không cha không mẹ, quá cô độc cho nên hắn rất muốn thành lập một gia đình. Thế là hắn liền phát triển quan hệ bạn bè nam nữ với cô ta.
“Chồng ơi, tháng sau là sinh nhật em rồi, Anh định tặng em quà gì thế? [mỉm cười] [mỉm cười].”
Từ San hỏi.
“Anh đã chuẩn bị quà xong rồi.”
Lâm Đông trả lời, chỉ là vẫn rất lạnh lùng.
Nhưng Từ San hình như rất vui vẻ.
“Cảm ơn chồng nha, thật ra lễ vật cũng không quan trọng đâu, chủ yếu là xem thái độ của anh thôi.”
“Thái độ à…. Đến lúc đó em sẽ biết…”
Lâm Đông trả lời.
Đời trước của hắn, sau khi biến thành Zombie thì nhận được tin nhắn cầu cứu của Từ San, cô ta ở trong phòng ngủ, không còn thức ăn, sắp phải chết đói.
Thế là Lâm Đông bằng vào cơ thể Zombie, hắn sẽ không bị cắn, kéo lê cơ thể chết lặng, nện từng bước cứng ngắc, đi xuyên qua thi triều Kinh khủng tối đưa đồ ăn cho Từ San.
Kết quả khi đến phòng ngủ, cô ta lại đang ở cùng một chỗ vì ba tên nam sinh khác.
Đồng thời sau khi phát hiện Lâm Đông là Zombie bọn chúng còn thẳng tay loạn côn đánh chết hắn.
Lúc ấy Lâm Đông liều mạng muốn giải thích nhưng mà lại đã mất đi năng lực sử dụng ngôn ngữ, bên trong miệng phát ra tiếng gầm bất lực giống như một con chó bại trận.
Có lẽ…bọn chúng đánh chết Lâm Đông, cũng chẳng phải liên quan đến chuyện hắn là Zombie hay là nhân loại.
Ngẫm lại tháng sau tận thế đã đến rồi.
Tất nhiên Lâm Đồng muốn thể hiện một chút thái độ, mang đến một ít kinh hỉ cho bọn chúng.
Mặt khác, người sống đối với Lâm Đông mà nói, cũng chính là vật tư.
Trước cứ tích trữ.
…..
Sau khi trả lời Từ San, Lâm Đông bắt đầu thu dọn trại chăn nuôi.
Máy phát điện, pin năng lượng mặt trời, những thứ này tận thế có thể dùng được, thậm chí đến cả máy xúc cũng bị hắn thu vào bên trong không gian chứa đồ.
Dù sao nơi này đầy đủ như nào cũng không thể đầy được không gian của hắn.
Đương nhiên chúng cũng là những vật phẩm có chút ý nghĩa kỷ niệm.
Ví dụ như một tấm hình treo trên vách tường trong phòng.
Đây là bức ảnh chụp chung của mấy đứa nhỏ, đó là thời kỳ Lâm Đông khi còn ở cô nhi viện, gần như đã bao hàm tất cả hồi ức tuổi thơ của hắn.
Những đứa trẻ ở cô nhi viện phần lớn đều bị cha mẹ vứt bỏ, đa phần còn có bệnh cơ thể hay là thiếu hụt trí tuệ.
Trong tấm ảnh này hết có hai đứa bé đẹp mắt nhất, chính là Lâm Đông và một cô bé tên là Trình Lạc Y.
Cô bé ôm một con gấu nhỏ, làn da trắng nõn như một con búp bê, đôi mắt to ngập nước đen nhánh lộ ra vẻ ngây thơ đơn thuần.
Nhưng về sau Viện trưởng nói, cô bé ấy cũng có một chút thiếu sót, là có vấn đề trên phương diện tinh thần. Năm mười hai tuổi cô bé đã cắn mất một nửa da mặt của một cậu bé khác.
Sau đó Trình Lạc Y được đưa đến bệnh viện tâm thần, từ đó Lâm Đông chưa từng gặp lại cô bé ấy.
Nhưng mà trước đây quan hệ của hai người rất tốt, thường xuyên cùng nhau gấp giấy, vẽ tranh, chơi trò chơi.
Lâm Đông cũng không cho rằng tinh thần của cô bé có vấn đề, ấn tượng khắc sâu nhất chính là, cô bé luôn nheo đôi mắt to tròn thành hình lưỡi liềm rồi mỉm cười với hắn.
Lâm Đông cũng thu tấm hình này vào bên trong không gian chứa đồ.
Sau khi dọn dẹp xong hết tất cả, hắn đi con xe điện màu trắng đến siêu thị của mình.
Lúc này ở cửa siêu thị đang có không ít xe hàng dừng lại, một đám công nhân bốc vác đang dỡ hàng chuyển vào bên trong.
“Ông chủ, anh đã trở về rồi, đây là giấy tờ nhập hàng, anh kiểm tra đối chiếu một chút đi.”
Có một cô gái đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc ôm sổ sách chạy tới.
Cô chính là quản lý siêu thị, tên là Tô Tiểu Nhu, gần đây siêu thị không ngừng nhập hàng làm cô mệt vô cùng.
“Được.”
Lâm Đồng Bắt đầu nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô gái và nói:
“Thời gian không còn sớm nữa, cô về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Cảm ơn ông chủ, sáng mai tôi có tiết học, có thể phải buổi chiều mới tới được.”
Tô Tiểu Nhu là một sinh viên, ở chỗ này làm thêm để kiếm học phí.
Lâm Đông nhìn về phía cô.
“Sau này cô không cần tới nữa đâu.”
“A?”
Tô Tiểu Nhu cứng đờ, tựa như hiểu hắn có ý gì.
“Ông…ông chủ, anh muốn đuổi việc tôi sao? Là tôi làm không tốt sao?”
“Không phải là đuổi việc, gần đây tôi gặp chút vấn đề cho nên siêu thị tạm thời sẽ không mở cửa buôn bán.”
“À…”
Tô Tiểu Nhu ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn có chút thất vọng như cũ.
Lâm Đồng lại nói tiếp.
“Tiền lương tháng này tôi cho cô gấp đôi, mau trở về đi.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Tô Tiểu Nhu rất cảm kích, chậm rãi cúi đầu xuống, bên trong đôi mắt hiện ra mấy phần cô đơn.