Chương 5

“Ngươi không biết nhìn người, dẫn sói vào nhà.” Tạ Thời Quan một bên nói, một bên tùy tay chọn lựa hình cụ đặt trên giá: “Thẩm Khước a Thẩm Khước, bổn vương thật không biết rốt cuộc nên nói ngươi quá ngu ngốc nên mới bị lừa hay là nên nói ngươi sớm đã đối bổn vương sinh dị tâm.”

Tạ Thời Quan chỉ nhẹ nhàng nói vài câu đã khiến Thẩm Khước không nhịn được rùng mình.

Thẩm Khước trời sinh khiếm khuyết, muốn giải thích rõ ràng nhưng lại không thể mở miệng, cậu chỉ có thể huơ huơ tay: “Thuộc hạ không có……”

Thẩm Khước cậu đối với điện hạ một lòng trung thành, thậm chí nếu có thể, cậu còn muốn moi cả trái tim để chứng minh trung tâm với người.

Cho dù có ném Thẩm Khước cậu vào núi đao biển lửa, cậu tuyệt đối cũng không bao giờ làm ra việc phản bội Tạ Thừa Quan.

“Linh Nhi nàng…… Cũng không chê thuộc hạ là người câm, trong Vương phủ cũng chỉ có nàng và Thẩm Lạc xem thuộc hạ như bằng hữu.” Thẩm Khước gian nan mà khoa tay múa chân, “Thuộc hạ cho rằng, cho rằng nàng là……”

Là thật tâm đối đãi.

Thẩm Khước cúi đầu không dám nhìn Tạ Thời Quan, nhưng trong mắt hắn, bộ dạng hiện tại của cậu chẳng khác gì những kẻ hèn nhát đau khổ vì tình, càng nhìn càng khiến người ta phiền chán.

Mấy năm nay, Thẩm Khước đi theo bên cạnh hắn, trên đời còn có mỹ nhân nào cậu chưa được gặp qua, thật không hiểu vì cái gì lại coi trọng một nữ nhân dung mạo bình thường, lòng toàn ý xấu như vậy?

Nhìn bộ dạng Thẩm Khước đau khổ dù biết nữ nhân kia không phải kẻ tốt lành càng khiến Tạ Thừa Quan nổi giận.

Tạ Thời Quan tùy tay nhặt lên một chiếc roi sắt, sau đó đặt trong tay ước lượng. Chiếc roi này trọng lượng không nhẹ, toàn thân được đính đầy móc sắt, nếu đánh lên cơ thể người nhất định sẽ tróc cả da lẫn thịt, thê thảm không thể nhìn.

Tạ Thừa Quan lựa chọn hình cụ, cầm lên rồi lại thấy quá nặng, lần lượt vài hình cụ được chọn ra, nhưng vẫn không có thứ nào hợp ý hắn.

Thẩm Hướng Chi đứng bên dưới tiến đến gần Tạ Thời Quan, thời điểm hắn được hoàng đế chọn đến đây hầu hạ Tạ Thời Quan, tiểu Vương gia lúc đó vần còn là một đứa nhỏ. Chính là hiện tại vị Vương gia trước mặt đã không còn chút nào ngây ngô của quá khứ, thay vào đó là một vị điện hạ tâm tình bất định, không thể nắm bắt.

Trước mắt nơi này của có hắn có thể khuyên điện hạ và cũng chỉ có hắn dám khuyên.

“Điện hạ.” Thẩm Hướng Chi cúi người, cung kính nói: “Thẩm Khước tuy phạm sai lầm nên nhận phạt, nhưng rốt cuộc cũng đã hầu hạ người mười mấy năm, một đường theo điện hạ từ thuở thiếu niên cho đến hiện tại. Đứa nhỏ này tính tình thành thật, lại vô cùng trung thành với người, tuyệt không có khả năng làm ra việc phản chủ cầu vinh.”

Tạ Thời Quan nghe xong không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Hướng Chi tiếp tục khuyên nhủ: “Roi sắt kia rơi trên da thịt dù thân thể có làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi, vương phủ từ trước đến nay không dưỡng phế vật, huống chi Thẩm Khước là do điện hạ hao phí một phen tâm huyết đào tạo. Cầu xin điện hạ giảm nhẹ hình phạt, cho đứa nhỏ này một cơ hội ngày sau lấy công chuộc tội.”

Tạ Thời Quan giống như đã bị thuyết phục, Thẩm Hướng Chi lập tức rèn sắt khi còn nóng, đi lấy một cái roi da thay cho roi sắt trong tay Tạ Thời Quan.

“Năm mươi roi.” Tạ Thời Quan nhàn nhạt lên tiếng: “Xem như niệm tình ngươi bao nhiêu năm hầu hạ đắc lực bên cạnh ta.”

Thẩm Khước nhanh chóng dập đầu tạ ơn nam nhân.

Thấy đã khuyên được Tạ Thời Quan, Thẩm Hướng Chi lại lần nữa tiến lên: “Điện hạ, xuẩn nô này là do thuộc hạ một tay dạy dỗ, hiện giờ phạm sai lầm lớn như vậy, cũng là do thuộc hạ quản giáo bất lực, năm mươi roi này không bằng để thuộc hạ tự mình thực hiện, cũng miễn làm điện hạ mệt nhọc.”

Tạ Thời Quan không nói gì, chỉ đem cây roi trong tay nắm cho hắn, chính mình nhàn nhã ngồi trên cao, nghiễm nhiên là bộ dạng muốn xem Thẩm Khước chịu phạt.

Vương gia ngồi ngay trước mặt, cho dù Thẩm Hướng Chi có tâm muốn nhẹ tay với Thẩm Khước, thủ hạ cũng có chừng mực, không dám quá nhẹ tay cũng không dám ra tay quá nặng. Kia mặc dù là roi da, nhưng lần lượt từng roi rơi xuống, mắt thường cũng có thể nhìn thấy Thẩm Khước da tróc thịt bong.

Thẩm Khước cắn răng chịu đau, gân xanh trên mu bàn tay và thái dương toàn bộ hiện lên, khóe mắt cậu ửng đỏ, nhưng một âm thanh cũng không phát ra, chỉ có hơi thở càng lúc càng nặng.

Rất nhanh, cơ thể Thẩm Khước bị vết thương phủ đầy, máu đó từ trong cơ thể không ngừng tuôn ra, thấm đẫm toàn bộ quần áo. Chính điện ngập trong mùi máu tươi, trông không khác gì địa ngục tu la.

Đến roi bốn mươi bảy, Tạ Thời Quan nhàm chán đứng dậy ra khỏi chính điện.

Roi thứ bốn mươi chín, Thẩm Khước rốt cuộc nhịn không được, cơ thể run rẩy lảo đảo, hầu kết lăn lộn lên xuống ọc ra một búng máu, nhưng cậu lại sợ làm bẩn sạch sứ bạch ngọc trong điện mà cắn chặt răng không dám nôn ra.

Đến roi thứ năm mươi, Thẩm Khước rốt cuộc chịu không nổi ngã xuống.

Cậu nghiêng đầu, khuôn mặt dán trên nền gạch lạnh băng, xuyên qua những người trong điện nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Tạ Thời Quan.

Nhưng đối phương không hề cho cậu bất cứ một ánh nhìn nào, vài bước liền biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Khước.

*

Thời điểm Thẩm Khước tỉnh lại đã là hoàng hôn hai ngày sau.

Vết thương trên người cậu vừa đau vừa nhức, chỉ thoáng cử động đã đau đến thấu tâm can.

Còn may tất cả vết thương đều nằm ở thân trên, người giúp cậu bôi thuốc cũng chỉ giúp cậu thay áo, nếu vết thương ở thân dưới, Thẩm Khước không chắc lúc này mình có còn mạng nằm ở đây hay không.

Thẩm Khước nằm trên nệm, rầu rĩ hừ hai tiếng, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, theo sau là tiếng cửa gỗ “kẽo kẹt” bị ai đó đẩy ra.

Thẩm Khước quay đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Lạc cầm theo hai bao thuốc, khập khiễng đi vào.

“Tỉnh?”

Bởi vì sợ động tới miệng vết thương sau lưng, Thẩm Khước chỉ dám nhẹ nhàng gật đầu với đối phương

“Mới vừa rồi sư phụ có đến thăm ngươi, lúc đó ngươi vẫn còn chưa tỉnh.” Thẩm Lạc kéo ghế ở giữa phòng, vốn định ngồi xuống, nhưng nửa bên mông bị thương còn chưa khỏi khiến hắn nhịn không được hít một hơi khí lạnh, cơ thể theo phản xạ đứng phắt dậy.

Dù vậy, Thẩm Lạc vẫn là thân tàn chí kiên hướng Thẩm Khước cười cười: “Không sao, ta không sao.”

Ánh mắt lo lắng của Thẩm Khước dừng ở nửa người dưới Thẩm Lạc.

“Ta thật sự không có việc gì.” Thẩm Lạc nhận thấy ánh mắt lo lắng của đối phương “Sư huynh ngươi da dày thịt béo, mười bản tử đã tính là gì? Lại nói đám người dụng hình đều là người quen cả, chẳng qua mặt ngoài nhìn có hơi thảm, nhưng căn bản không có tổn thương không gân cốt, dưỡng hai ba ngày liền khỏi thôi.”

“Ngươi này bị đánh đến năm mươi roi mới thật là muốn mệnh.”

Thẩm Khước nỗ lực ngồi dậy, khoa tay múa chân theo biên độ nhỏ: “Lúc ấy vì cái gì lại đánh ta ngất xỉu?”

Tuy rằng vì bị thương nên động tác có phần trúc trắc, nhưng ánh mắt Thẩm Khước lại mang theo phẫn nộ không che dấu.

Thẩm Lạc chột dạ, tự nhiên không dám nhìn Thẩm Khước, đành phải đem ánh mắt dịch đi nơi khác: “Vết thương còn chưa lành đâu, ngươi đừng có khoa tay múa chân.”

Nói xong lại uyển chuyển đem chủ đề dời sang chuyện khác: “Đúng rồi, đây là thuốc sư phụ bảo ta mang đến. Này là sư phụ tự xuất tiền túi, mua thuốc trị thương thượng đẳng cho ngươi. Lúc ngươi hôn mê người đã cho ngươi dùng qua, đúng lúc đến thời gian đổi dược rồi, đến, sư huynh thay giúp ngươi.”

Thẩm Khước trừng mắt nhìn hắn, vẫn là câu nói kia: “Vì cái gì đánh ngất ta?”