Bầu không khí im lặng đến đáng sợ bao trùm cả khu rừng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hướng Chi rốt cuộc mở miệng: “ Lúc Thẩm Khước ra ngoài, ta liền sai thập thất thay hắn đến chỗ Vương gia hầu hạ, tiểu tử này cũng khá thông minh, cố ý chân tay vụng về chọc điện hạ tức giận, nhờ vậy người mới nhớ đến Thẩm Khước mà tha cho hắn một mạng.”
Thẩm Lạc nghe xong, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Hắn xoay người lên ngựa, đang muốn mang theo Thẩm Khước đi trước, lại nghe thấy Thẩm Hướng Chi bỗng nhiên ra tiếng: “Từ từ.”
Chỉ thấy Thẩm Hướng Chi xoay ngựa lại, ngửa đầu nhìn con chim đang bay lượn trên không trung, là một con cú toàn thân trắng muốt.
“Người của ngươi?” Hắn hỏi Thẩm Lạc.
Trời đông thời tiết càng lúc càng lạnh, nhưng Thẩm Lạc lại hoảng sợ đến mức cả người túa mồ hôi lạnh.
Thẩm Lạc là do một tay Hướng Chi dạy dỗ, những việc hắn làm sao có thể qua mắt được Thẩm Hướng Chi.
Thẩm Lạc suy tư một lúc, cuối cùng biết không thể lừa gạt đối phương nên đành cúi đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Thẩm Hướng Chi nhận được câu trả lời cũng không nói thêm gì nữa mà quay đầu ngựa tiến về phía Thẩm Lạc, khi đến gần hắn mới thấp giọng nói: “Đừng để điện hạ chờ quá lâu.”
Thẩm Lạc nghe xong yên lặng, một đường căng da đầu đi theo phía sau Thẩm Hướng Chi.
Vương phủ đêm nay vô cùng yên tĩnh.
Bên trong phủ đèn đuốc sáng trưng, mà hạ nhân xung quanh mỗi người đều nín thở cúi đầu, ngay cả ngáp một cái cũng không dám.
“Sao vẫn chưa thấy người?” Tạ Thời Quan buông chung trà, nghiêng đầu hỏi thị vệ thập thất.
Thập thất đi đến cạnh cửa, hướng phía xa xa dõi mắt nhìn, sau đó mới lui về phía sau, cung kính trả lời nam nhân: “Bên trái tháp có ánh đèn, hẳn là sư phụ bọn họ đang tiến vào trong phủ.”
“Thật chậm chạp.” Tạ Thời Quan chậm rãi đứng dậy, nhấc một chiếc nến trên giá ngắm nhìn ngọn lửa lay động bên trên.
Động tác hắn tương đối nhàn nhã, thập thất không tìm thấy trên người nam nhân một chút cảm xúc không kiên nhẫn nào.
Nhưng kinh nghiệm hầu hạ Vương gia nhiều năm nói cho hắn biết, những ai dám để điện hạ chờ đợi quá lâu, hầu như đều không có kết quả tốt.
Không bao lâu sau, từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp lại dồn dập,
Thẩm Hướng Chi dẫn đầu, theo sau là Thẩm Lạc đang cõng Thẩm Khước trên lưng đầu cũng không dám nâng.
“Thuộc hạ phục mệnh tới muộn, điện hạ thứ….”
Không đợi Thẩm Lạc nói xong, Tạ Thời Quan đứng giữa điện đã nhàn nhã ngồi xuống, tiếng cười trầm thấp vang lên, đôi môi nam nhân hé mở, chỉ phun ra vài chữ: “Vứt người lên mặt đất, lập tức đánh thức hắn.”
Tạ Thời Quan cũng không hỏi lý do vì sao Thẩm Khước ngất xỉu, này làm cho Thẩm Lạc suốt dọc đường lo sợ suy nghĩ lý do không nhịn được thở ra một hơi.
Tạ Thời Quan nói xong, nhất thời những người trong điện ngốc lăng, không một ai cử động, vì thế thanh âm trầm thấp của nam nhân lại vang lên: “Như thế nào, chư vị luyến tiếc?”
Thị vệ thân cận bên người Vương gia, tự nhiên chỉ có hắn có thể tự mình ra tay. Nếu lúc này ai dám động thủ, chỉ sợ sau này khi Thẩm Khước phục sủng, vị Vương gia tâm tình bất định này lại muốn trách tội lên đầu người đó.
Cả đám thị vệ đứng yên như trời trồng, Tạ Thời Quan thấy vậy cũng không giận, hắn nâng bình trà trên bàn tay, thoáng cúi người xuống, đem toàn bộ nước trà không nóng không lạnh xối lên mặt Thẩm Khước.
Đến khi bình trà bị rót hết non nửa, Thẩm Khước nằm trên mặt đất giống như bị sặc, liên tục ho khan.
Đôi mắt nhắm chặt của Thẩm Khước cũng dần dần chuyển động, cậu vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt phóng đại của Tạ Thời Quan ngay trước mắt.
“Tỉnh?” Khóe môi Tạ Thời Quan cong lên, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn nhẹ nhàng lau sạch nước trên mặt Thẩm Khước, động tác hắn ôn nhu nhưng lời nói ra lại khiến người khác không thể không sợ hãi: “Ngươi phạm sai lầm, còn dám ở trước mặt bổn vương ngủ đến thơm ngọt như vậy, ai cho ngươi lá gan?”
Thẩm Khước giật bắn mình, chính mình một khắc trước rõ ràng còn ở trong rừng sâu, lúc này vừa mở mắt thế nhưng thấy Tạ Thời Quan.
Xà nhà trên đầu hoa văn điêu khắc tinh xảo, nghiễm nhiên là chính điện của Vương phủ. Thị vệ chung quanh khuôn mặt ai nấy đều lạnh băng, trong điện yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng một chiếc kim rơi.
Thẩm Khước từ trên mặt đất bò dậy, nâng lên tay đang muốn làm thủ ngữ lại nghe Thẩm Lạc đứng bên cạnh Tạ Thời Quan cất tiếng: “Bẩm điện hạ, Thẩm Khước là vừa rồi giao đấu cùng thuộc hạ, hắn hôn mê cũng là do thuộc hạ gây ra.”
Thẩm Hướng Chi đứng bên cạnh nghiêm cạnh, quăng cho Thẩm Lạc một ánh mắt cảnh cáo, sau đó nói: “Điện hạ hỏi chính là Thẩm Khước, ai cho ngươi tự tiện xen mồm?”
Mà Tạ Thời Quan đầu cũng không nâng, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh băng:
“Mười bản tử” Tạ Thời Quan nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Lạc: “Xem như trừng phạt nhỏ cho sự lắm mồm của ngươi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Thẩm Lạc cùng Thẩm Khước thoáng nhìn nhau, sau đó Thẩm Lạc đã bị hai thị vệ khác kéo ra ngoài.
Thẩm Khước cúi đầu, thẳng thân quỳ trên mặt đất, cậu không quá minh bạch chính mình đến cùng đã phạm tội gì mà ngay cả Thẩm Lạc nói giúp mình một câu cũng bị điện hạ giận chó đánh mèo.
Tạ Thời Quan đứng trên cao nhìn xuống Thẩm Khước một lúc lâu, bỗng nhiên hắn vươn tay, ném một xấp thư tín đến trước mặt cậu.
Thẩm Khước tuy không biết chữ, nhưng lại nhận ra đây là thư tín xưa nay Vương gia cùng vài quan viên có qua lại gửi cho nhau, những thứ này Thẩm Khước hầu như đều đã từng nhìn thấy, đặc điểm là bên trên phần lớn không có tư ấn. Những thứ này chẳng qua chỉ là thư từ bình thường, bên trong cũng không có thông tin cơ mật gì, bình thường những bức thư này đều sẽ được lưu trữ tại thư phòng của Tạ Thời Quan. Vậy chẳng lẽ có ai đó đã lẻn vào thư phòng Vương gia trộm những bức thư này. Người đó rốt cuộc là ai?
Mặc dù những lá thư này không chứa đựng cơ mật gì, thế nhưng nếu bị người có tâm bất chính trộm đi, phỏng chừng Vương gia cũng phải ăn khổ một hồi.
“Có biết những thứ này lục soát được trên người ai không?”
Thẩm Khước giật bắn mình, trong lòng dần hiện ra một đáp án, nhưng cậu không dám đáp, càng không dám tin.
“Nga, đã quên ngươi không biết chữ.” Tạ Thời Quan lạnh lùng gọi: “Thập thất, đọc cho hắn nghe.”
Thập Thất nghe vậy liền nhặt một vài bức thư trên đất lên, kí hiệu trên những bức thư này Thẩm Khước chưa từng nhìn thấy, đoán chừng đây không phải thư từ của Vương phủ, sau Vương gia lại muốn cậu đọc. Đang lúc , Thẩm Khước miên man suy nghĩ, Thập Thất đã bắt đầu đọc lá thư đầu tiên, trong thư chỉ vỏn vẹn vài câu, nhưng lại đâm vào lòng cậu khiến máu chảy đầm đìa.
“Hôm trước hắn lại như cũ đến dịch quán tìm Thám Hoa Lang.”
“Vài hôm vừa rồi hắn đều đi sớm về muộn, có vẻ là đi gặp mấy vị quan viên nào đó.”
“...........”
Thập Thất lần lượt đọc vài bức thư, Thẩm Khước cũng qua đó hiểu rõ nội tình. Nguyên lai bắt đầu từ tháng sáu năm ngoái điện hạ đã phát giác thân phận mật thám của Linh Nhi, thế nhưng hắn cái gì cũng không nói, mặc kệ để cậu cùng Linh Nhi ngày càng thân thiết.
Điện hạ đây là muốn thử cậu, xem cậu có hay không sẽ phản bội hắn.
Nguyên lai linh nhi tiếp cận bất quá là dụng tâm kín đáo, nguyên lai cậu cho rằng thưởng thức lẫn nhau cũng bất quá là tự mình đa tình, nguyên lai……
Mười ba năm năm tháng, hơn 4000 ngày đêm, điện hạ vẫn là không tin mình.