Trên đường trở về.
Thẩm Khước bỗng nhiên cảm nhận bốn phía có gì đó không thích hợp, tuy cậu bẩm sinh không thể nói, nhưng thính giác và thị giác lại nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường.
Thẩm Khước có thể cảm nhận được, trong rừng có người khác tồn tại, mặc dù trời đã về đêm nhưng Thẩm Khước vẫn có thể nghe được tiếng bước chân rất nhẹ trên nền tuyết, cùng với đó là âm thanh vải vóc cọ xát vào cành khô.
Hơn nữa, âm thanh kia vẫn luôn bám sát sau lưng cậu.
Rốt cuộc là ai?
Đang lúc Thẩm Khước nghi hoặc trong lòng, bỗng nhiên một bóng người xám tro xẹt qua đáy mắt, hàn quang trắng lạnh của chủy thủ cùng lúc lóe lên, thẳng hướng về phía cậu mà đâm tới.
Thẩm Khước nhanh chóng nghiêng đầu, dựa vào thân thủ tuyệt vời tránh được một kích.
Nương theo ánh trăng, Thẩm Khước có thể thấy rõ bóng người đen nhánh lại leo lao về phía mình, bàn tay đối phương nắm chặt chủy thủ sáng bạc, bên trên chủy thủ không có để Thẩm Khước nhìn ra ký tự “Trăng Khuyết”, cậu vốn không xa lạ gì với hai ký tự này nên rất nhanh đã đoán được đây là bút tích của Mâu gia.
Mâu Thái Hậu cùng Vương gia nhà cậu trước nay không hợp là chuyện cả kinh thành đều biết, mà cậu lại là thị vệ thân cận bên cạnh Vương gia, hiển nhiên từ lâu đã bị Mâu gia để mắt tới, chỉ chờ cơ hội ra tay xử lý.
Nhưng mấy năm trước, Mâu gia về muốn truy sát cậu đã phái ra một lần mười mấy cao thủ, hôm nay sao lại chỉ có một người thế này?
Thẩm Khước một bên suy nghĩ, một bên nhanh chóng rút ra loan đao được vắt trên eo, trực tiếp cùng đối phương nghênh chiến.
Người này mang trên mặt một chiếc mặt nạ quỷ, không thể rõ chân dung, thể nhưng không biết vì cái gì Thẩm Khước lại cảm thấy mình tựa hồ đã từng gặp qua đối phương.
Hai người đánh liên tục mười mấy chiêu, Thẩm Khước đã sớm nhận ra đối phương không phải đối thủ của mình. Tuy nhiên công phu đối phương sử dụng lại tạo cho Thẩm Khước cảm giác vô cùng quen thuộc.
Kia rõ ràng là đao pháp của sư phụ cậu.
Thẩm Khước quét chân, một màn tuyết trắng xóa bay lên che khuất tầm nhìn của người áo xám, chờ đến khi người kia nhìn rõ, cậu cũng đã đi đến sau lưng hắn.
Nhanh nhóng, Thẩm Khước vung kiếm chém rớt dây đeo mặt nạ, mặt nạ trên mặt người nọ lập tức rơi xuống.
Mặc dù bị tấn công bất ngờ, thế nhưng đối phương gần như ngay lập tức dùng tay che mặt lại.
Đáng tiếc tốc độ của hắn chung quy không thể so với Thẩm Khước, chỉ mới nhìn thoáng qua, cũng đã đủ để Thẩm Khước nhận diện người kia là ai, tuy nhiên lúc này đây cậu lại có chút không dám tin vào mắt chính mình.
Người tấn công cậu thế nhưng lại Thẩm Lạc.
Người cậu xem như huynh đệ ruột thịt lại muốn gϊếŧ cậu.
“A Khước…..”
Thẩm Khước nghe thấy tiếng đối phương thở dài.
Thẩm Lạc không có khả năng vô duyên vô cớ muốn gϊếŧ cậu, như vậy liền chỉ có một khả năng duy nhất, người muốn mạng cậu là Tạ Thời Quan.
“Điện hạ……” Thẩm Khước ngơ ngác nhìn Thẩm Lạc, sau đó ngôn ngữ của người câm hỏi: “Không cần ta?”
Thẩm Lạc không lập tức trả lời, qua sau một lúc lâu mới nói: “Ta từ nhỏ công phu đã không bằng ngươi, điện hạ phái ta đến đây, hẳn là cố ý muốn thả ngươi một mạng, ngươi chỉ cần đả thương ta, rồi sau bỏ chạy đến phía nam, tìm một nơi hẻo lánh tránh đi……”
Còn không đợi đối phương nói hết, Thẩm Khước đã lắc lắc đầu.
Tạ Thời Quan đương nhiên biết rõ thực lực của hai người bọn họ, hắn chỉ phái một mình Thẩm Lạc đến đây, hiển nhiên không có khả năng muốn thả Thẩm Khước một con đường sống. Mà đây là vì Tạ Thời Quan biết rõ mối quan hệ thân thiết giữa hai người, hắn vừa muốn diệt trừ Thẩm Khước cậu, vừa muốn lợi dụng chuyện này kiểm tra sự trung thành của Thẩm Lạc.
Người khác như thế nào Thẩm Khước không biết, nhưng cậu hầu hạ Tạ Thời Quan đã mười ba năm, nếu chút tâm tư này của Vương gia còn không hiểu được, cậu đã sớm trở thành một khối thi cốt dưới nền đất lạnh lẽo.
Nếu lần này Thẩm Lạc trở về không mang theo thi thể cậu, chỉ sợ Vương gia sẽ lấy mạng Thẩm Lạc đền vào.
Mấy năm nay chỉ có Thẩm Lạc xem cậu như người nhà mà đối đãi, Thẩm Khước tuyệt đối không có khả năng hại đối phương như vậy.
“Nếu ngày đó không có điện hạ chịu thu nhận ta vào Vương phủ, ta liền sẽ không có ngày hôm nay.” Thẩm Khước làm thủ ngữ nói, “Mạng này của ta vốn là điện hạ ban cho, hiện giờ người muốn lấy lại, ta…….”
Thẩm Khước còn chưa làm thủ ngữ xong, Thẩm Lạc đứng cách nửa cánh tay đã nhanh chóng dùng chuôi đao đánh vào gáy cậu. Một kích này của hắn vừa nhanh vừa chuẩn, Thẩm Khước ngay cả thời gian giãy giụa cũng không có đã bị đối phương làm cho hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Lạc dùng một tay ôm lấy Thẩm Khước, không để cậu ngã vào nền tuyết lạnh lẽo.
Kỳ thật tại thời điểm bước ra khỏi Vương phủ, hắn đã vì Thẩm Khước tính toán xong hết thảy, Thẩm Lạc tại vùng ngoại ô có một nhóm thủ hạ, vừa trồi hắn đã thả ra ám tín cho những người này.
Chỉ sau một nén nữa, bọn họ sẽ xuất hiện mang Thẩm Khước đến bến cảng, để cậu theo một chiếc thuyền chở hàng đến phương nam. Chờ đến khi Thẩm Khước tỉnh lại, bên cạnh đã là sông nước mênh mang, cậu có mọc cánh cũng không thể quay về.
Thời điểm Thẩm Lạc biết ý định của Tạ Thời Quan cũng không nhịn được hãi hùng một trận, hắn chưa từng nghĩ đến Vương gia thế nhưng khởi sát tâm với Thẩm Khước, chỉ nghĩ người cũng lắm sẽ trách phạt cậu theo quy củ Vương phủ, phạt roi hoặc đánh gậy gì đó.
Mặc dù Vương gia tâm tình bất định không phải ngày đầu, thế nhưng Thẩm Khước đã hầu hạ bên cạnh người hơn mười năm, lại cơ hồ chưa từng phạm bất cứ sai lầm nào, Thẩm Lạc không ngờ chỉ vì tỳ nữ kia, Vương gia lại muốn đẩy Thẩm Khước vào chỗ chết.
Đang lúc Thẩm Lạc ngây người, bỗng nhiên từ trên không truyền đến tiếng chim kêu, tiếng kêu ngắn ngủi lại có chút gấp gáp, tựa hồ đang thúc giục Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nghe thấy âm thanh liền hướng phía sâu trong rừng nhìn thoáng qua, bên trong có vài bóng đen thấp thoáng, chỉ chờ Thẩm Lạc ra lệnh bọn họ sẽ lập tức tiến lên mang Thẩm Khước đi.
Nhưng cùng lúc đó, lá cây trong rừng xao động mãnh liệt, Thẩm Lạc kế tiếp lại nghe được tiếng vó ngựa thất thanh, ngay sau đó liền thấy một bóng người quen thuộc từ xa chạy đến.
Hai con hắc mã dừng trước mặt Thẩm Lạc, một trong hai người trên ngựa cất giọng: “Điện hạ có lệnh, lập tức mang Thẩm Khước quay về vương phủ.”
“Thẩm Khước đây là làm sao vậy?”
“Mới vừa rồi là đồ độ đánh hắn hôn mê.” Thẩm Lạc dừng một chút, nghiêng thân mình, đem Thẩm Khước che ở sau người, sau đó lại mở miệng hỏi, “Điện hạ ý chỉ…… Là muốn gặp người sống hay vẫn là người chết?”
Thẩm Hướng Chi ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn xuống Thẩm Lạc, một lát sau mới đáp: “Hiển nhiên là sống.”
Thẩm Lạc nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Hướng Chi nhảy xuống ngựa, cùng Thẩm Lạc hợp lực đem Thẩm lại nâng lên ngựa, Thẩm Lạc không yên tâm, rút trong người ra một sợi dây cố định cơ thể Thẩm Khước trên lưng ngựa.
“Ông nội” Sau khi lên ngựa, Thẩm Lạc đột nhiên kéo lấy dây cương của Thẩm Hướng Chi: “Người nói thật cho con biết, điện hạ rốt cuộc là muốn gϊếŧ hay muốn giữ?”
“Tâm tư điện hạ là thứ con có thể phỏng đoán?” Thẩm Hướng Chi lạnh mắt: “Còn có, vô luận là ai đi nữa, ngươi cùng bọn họ giống nhau, đều phải gọi ta sư phụ.”
Thẩm Lạc cũng không vì đối phương lạnh nhạt mà thu hồi tâm tư, như cũ nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Hướng Chi: “Sư phụ, a Khước cũng là đồ đệ của người, một thân công phu đều do người đích thân dạy bảo, hắn cùng ta tình như thủ túc, người thật sự nhẫn tâm trơ mắt thấy chết mà không cứu sao?”