Chương 6: Lớn Lên

Hứa Quỳnh Quỳnh không ngờ rằng Kỷ Hàn Đằn sẽ vội vã quay về nhà.

Thị trấn Tuyết Viên không có trường trung học nên từ ba năm trước Kỷ Hàn Đăng đã lên thành phố để đi học và ở lại trong ký túc xá của trường.

Cậu ấy sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, đây là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời cậu ấy nên cô không muốn chuyện của bố mẹ ảnh hưởng đế trạng thái tinh thần của cậu ấy.

Hứa Quỳnh Quỳnh tuy rằng chưa trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng cô đã từng trải qua cảm giác lo lắng đến mức sốt cao trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, Kỷ Hàn Đăng bây giờ chắc chắn còn lo lắng hơn cả cô hồi đó.

Nhưng cậu ấy vẫn quyết định quay về nhà.

Thậm chí còn đi vội đến mức không mang theo hành ý hay chìa khóa gì cả.

Hứa Quỳnh Quỳnh mở miệng định mắng cậu ấy, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Kỷ Hàn Đằn đã đi đến, thân hình cao 1,80 mét khẽ khom lưng, nhẹ nhàng áp trán mình lên vai cô.

Nước mắt của chàng trai rơi hết giọt này đến giọt khác, nhanh chóng thấm ướt tang phục của người phụ nữ.

Trẻ em dường như kiên cường hơn người lớn và có thể chịu đựng được nghèo đói, khó khăn và tai nạn dễ dàng hơn. Khi không có đồ chơi chỉ cần ra ngoài đắp vài người tuyết lập tức liền cảm thấy vui vẻ, khi hết kẹo thì khóc lóc một hồi rồi cũng nhanh chóng quên đi, nhưng người lớn thì không thể làm được điều đó, khi hy vọng của người lớn tan vỡ, ý nghĩ đầu tiên trong đầu họ là tìm cái chết.

Hứa Quỳnh Quỳnh thở dài, cảm thấy khó chịu vì đột nhiên nghĩ đến cái chết mà quên mất trên đời còn có Kỷ Hàn Đăng.

Quên mất cậu ấy cũng là gia đình của cô.

Kỷ Huy và Kim Hiểu Tuệ đã được ra tù, lúc đầu Kỷ Hàn Đăng còn rất vui mừng đóng gối hành lý cẩn thận và đợi bố mẹ cậu ấy đến đón cậu ấy về nhà, nhưng ngày qua ngày trôi qua, cặp đôi kia vẫn không hề xuất hiện, ngoại trừ việc Kim Hiểu Tuệ sẽ chuyển 5.000 nhân dân tệ và thẻ của Triệu Tĩnh Văn vào cuối năm thì không còn tin tức nào khác, thậm chí bọn họ còn không buồn gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại.

Kỷ Hàn Đăng đối với điều này không có gì quá ngạc nhiên, cậu ấy chỉ không muốn trở thành gánh nặng cho nhà họ Hứa mà thôi. Trong mười năm qua, vợ chồng Triệu Tĩnh Văn chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu ấy và bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi cậu ấy trong thời khắc khó khăn nhất. Để trả ơn bọn họ, Kỷ Hàn Đăng đã lẻn ra ngoài làm việc vô số lần và cũng từng bị Hứa Quỳnh Quỳnh lôi về nhà vô số lần.

"Cậu có biết còn nhỏ mà đã ra ngoài đi làm là phạm pháp không? Đợi khi cậu lớn lên trả nợ cho chúng tôi cũng chưa muộn!"

Vì vậy, mỗi ngày Kỷ Hàn Đăng đều háo hức mong chờ mình nhanh chóng trưởng thành.

Cậu ấy không chỉ muốn trả ơn Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn mà còn muốn theo kịp Hứa Quỳnh Quỳnh.

Hứa Quỳnh Quỳnh lớn hơn cậu ấy sáu tuổi, đương nhiên là cô trưởng thành sớm hơn cậu ấy và cũng bước vào xã hội sớm hơn cậu ấy. Khi cô đã bắt đầu đi làm để kiếm tiền và trở thành người lớn theo cách riêng của mình thì cậu ấy vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường với vô số những bài tập và những bài kiểm tra khác nhau, còn bị cô đối đãi như một đứa trẻ.

Điều này khiến cậu ấy bỗng cảm tấy sợ hãi và lo lắng.

Cứ như thể cô càng lúc càng đi xa, và dù cho cậu ấy có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp cô.

Khi Kỷ Hàn Đăng cuối cùng đã bước sang tuổi mười tám và trưởng thành về mặt pháp lý, cậu ấy đã viết ra một kế hoạch dày đặc vào một cuốn sổ và chuẩn bị thực hiện từng cái một, nhưng cuối cùng lại nhận được tin vợ chồng Triệu Tĩnh Văn đã bị sát hại.

Bọn họ đã ống một cuộc đời đầu tốt đẹp nhưng cuối cùng lại chết trước khi ước mơ của họ thành hiện thực và chết trong sự cay đắng đau khổ.

Tại sao?

Tại sao ông trời lại lựa chọn Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn?

Kỷ Hàn Đăng vùi đầu vào vai Hứa Quỳnh Quỳnh, cơ thể cậu ấy không ngừng run rẩy.

Hứa Quỳnh Quỳnh để cậu ấy dựa vào người mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu ấy, sờ nắn xương sống của cậu ấy, bước vào tuổi dậy thì Kỷ Hàn Đăng bắt đầu cao lên nhanh chóng, nhưng trên người cậu ấy chưa bao giờ có nhiều thịt, lại còn bị rụng tóc nghiêm trọng, trong khi các bạn cùng trang lứa ai nấy đều có một mái tóc đen bóng và tràn đầy sức sống thì tóc của cậu ấy càng lúc càng rụng nhiều hơn và còn bị bạc trắng không ít, trông càng gầy gò và yếu ớt hơn cả hồi còn nhỏ.

Đâu là lần đầu tiên Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn thấy Kỷ Hàn Đăng khóc, cho dù bị bạn cùng lớn bắt nạt, bị bố mẹ bỏ rơi, cậu ấy cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.

Từ giở trở đi cậu ấy chỉ còn một mình cô, cô đã nghĩ như thế.

Hứa Quỳnh Quỳnh quay người lấy khăn tắm, ngẩng đầu lên nhẹ nhang lau đi những giọt nước mắt trên mặt Kỷ Hàn Đăng, từ khóe mắt đến cằm, lúc cậu ấy ngừng khóc, nước mắt cô lại đột nhiên rơi xuống.

Cô chợt nhớ đến thi thể người phụ nữ không rõ danh tính năm đó, Hứa Quỳnh Quỳnh mười năm trước cũng từng cảm thấy kỳ lạ và kinh ngạc về vụ án mạng xảy ra trong thị trấn, nhưng sau khi cảm giác mới lạ biến mất, cô lại trở lại trạng thái không liên quan đến mình, dù sao đó cũng là một người hoàn toàn xa lạ với cô.

Giờ đây, khi trở thành người thân trong gia đình của nạn nhân bị sát hại, cô mới thực sự thấu hiểu được nỗi đau sâu sắc gia đình nạn nhân phải gánh chịu.

Cảm giác đau đớn giống như toàn bộ nội tạng đều bị đem ngâm trong chảo dầu nóng rực lửa.

Thậm chí cô còn chưa chụp được một bức ảnh gia đình với bố mẹ mình.

Bố mẹ cô đã sống hơn bốn mươi năm cuộc đời và hình ảnh duy nhất bọn họ để lại trên đời này là hình ảnh trên chứng minh nhân dân.

Sau này khi nhớ đến bố mẹ, cô chỉ có thể nhìn vào hai tấm ảnh trên CMND cũ đã chụp nhiều năm về trước.

Hứa Quỳnh Quỳnh mấy ngày nay đều dựa vào ý chí kiên trì mới có thể chống chọi được đến bây giờ, giờ phút này, lý trí cô đột nhiên sụp đổ, chỉ còn lại sự bất bình cùng những giọt nước mắt vô tận.

Cô ghét nó rất nhiều.

Ghét Chúa, ghét ông trời, ghét kẻ gϊếŧ người và ghét cả thế giới này.

Nhưng điều cô ghét nhất chính là bản thân mình.

Tại sao cô không đối xử tốt hơn với cha mẹ mình khi họ còn sống? Tại sao ngày hôm đó cô không cùng đến ngân hàng với bọn họ để rút tiền? Tại sao cô không khuyên hộ thanh toán khoản đặt cọc bằng cách chuyển khoản? Bọn họ đã già nê không hiểu biết nhiều, nhưng còn cô thì sao? Tại sao cô cứ chập niệm với ý tưởng mau nhà như thế chứ?

Tất cả đều là lỗi tại cô.

Hoàn toàn là lỗi của cô.

Kỷ Hàn Đăng vô thức đưa tay ra muốn ôm cô vào lòng, nhưng lòng bàn tay chợt khựng lại trước khi chạm vào cô, cậu ấy lấy chiếc khăn từ trong tay Hứa Quỳnh Quỳnh, cúi đầu cong lưng, mỗi động tác đều vô cùng thận trọng và dịu dàng, nhự nhàng lau khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.

Từ giờ trở đi, cô chỉ còn một mình cậu ấy, cậu ấy đã nghĩ như thế.

Ngày hôm sau Hứa Quỳnh Quỳnh vừa mới tỉnh dậy lại lập tức tỏ vẻ tức giận với Kỷ Hàn Đăng đang làm bữa sáng: "Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học mà cậu còn có tâm trí đứng đây nấu cháo sao? Quay về trường nhanh lên!"

Kỷ Hàn Đăng nhẹ giọng nói: "Em muốn ở lại với chị thêm vài ngày nữa."

Hứa Quỳnh Quỳnh càng tức giận: "Vậy cậu cảm thấy ở lại thêm mấy ngày nữa là đủ? Cậu cho rằng lãng phí thời gian như vậy còn chưa đủ sao? Tôi cũng không yếu đuối đến thế, việc cần xử lý đều đã xử lý xong, bất luận xảy ra chuyện gì ũng có anh Mộc Húc giúp đỡ tôi, không cần tới một cậu học sinh cấp 3 như cậu đâu!"

Bàn tay đang bưng cháo hơi khựng lại, Kỷ Hàn Đăng quay lưng lại với Hứa Quỳnh Quỳnh, hai mắt cậu ấy nhanh chóng đỏ lên, khàn khàn lên tiếng: "Anh Mộc Húc quan trọng hơn cả em sao?"

Hứa Quỳnh Quỳnh cau mày: "Cậu đang nói nhảm gì thế?"

Kỷ Hàn Đăng quay người trừng mắt nhìn cô: "Sau khi chú và dì xảy ra tai nạn tại sao chị lại nghĩ đến tìm Mộc Húc đầu tiên? Nếu hàng xóm không đến trường báo cho em biết, chọ còn muốn giấu em đến tận bao giờ? Chị, chúng ta đã sống với nhau được mười năm rồi đấy, chẳng lẽ em không có đủ tư cách để tham dự đám tang cảu người từng nuôi dưỡng mình sao?"

Hứa Quỳnh Quỳnh bỗng giật mình, cô không ngờ Kỷ Hàn Đăng lại nhạy cảm đến như vậy.

Đúng vậy, người chú và dì đã nuôi dưỡng cậu ấy mười năm qua đột nhiên qua đời, nhưng cậu ấy thậm chí còn không được thông báo để đến dự đám tang của bọn họ, giống như từ đầu đến cuối cậu ấy chỉ là một người ngoài hoàn toàn xa lạ.

Nếu Kỷ Hàn Đăng là em trai ruột của cô, liệu cô có chọn cách giấu giếm cậu ấy không? Liệu cô có nỡ không cho cậu ấy gặp mặt bố mẹ mình lần cuối không?

Trái tim Hứa Quỳnh Quỳnh chùng xuống, và sau đó cô mới chợt nhận ra mình đã hồ đồ đến mức nào.

Cái gọi là làm điều đó vì sợ ảnh hưởng đến lỳ thi tuyển sinh đại học của cậu ấy chỉ là suy nghĩ của riêng bản thân cô, điều cậu ấy thực sự muốn là được mọi người công nhận như một thành viên trong gia đình.

Giọng điệu của cô chậm lại: "Anh Mộc Húc dù sao cũng là người lớn, kinh nghiệm của anh ấy cũng nhiều hơn chúng ta, thậm chí anh ấy còn chủ động cho tôi vay tiền. Chờ cậu thi đại học xong xuôi, tìm được một công việc tốt có thể sống tự lập, tôi hứa cho dù có chuyện gì cảy ra đi chăng nữa, tôi cũng đều sẽ bàn bạc với cậu càng sớm càng tốt, được không?"

Kỷ Hàn Đăng trầm mặc, tiếp tục khuấy cháo trong nồi.

Hứa Quỳnh Quỳnh thừa nhận mình sai, cô nghiêng người nhận lấy bát cháo trong tay cậu ấy, rồi cúi người nhấp một ngụm cháo trắng, còn không ngừng khen ngợi: "Ăn ngon quá! Quả nhiên chỉ có Đăng Đăng nhà chúng ta mối có thể nấu ngon như vậy!"

Kỷ Hàn Đăng nói: "Đừng gọi em là Đăng Đăng."

Cách xưng hô này càng thể hiện rõ cô đối xử với cậu ấy như đang đối xử với một đứa trẻ con.

Hứa Quỳnh Quỳnh nhẹ nhàng dỗ dành cậu ấy: "Thực xin lỗi."

Cô chỉ nói chuyện với cậu ấy bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy khi cô cảm thấy rất có lỗi.

Kỷ Hàn Đăng cúi đầu nhìn Hứa Quỳnh Quỳnh, phát hiện hai mắt cô vẫn còn sưng tấy, hôm qua khóc lâu như vậy, sắc đỏ trong đôi mắt vẫn chưa thể tiêu tan hoàn toàn, trong nháy mắt đó, những oán hận, bất mãn và ghen tị đối với Mộc Húc trong lòng cậu ấy đều biến mất không còn dấu vết.

Cậu ấy muốn nhẹn nhàng ôm cô ấy vào lòng.

Nhưng cậu ấy cũng biết rõ mình không có tư cách này.

Trong những năm tháng ở nhà họ Hứa, Kỷ Hàn Đằng luôn nhớ mình là một người ngoài. Cậu ấy có thể thụ động tiếp nhận sự quan tâm, giúp đỡ từ gia đình họ Hứa, nhưng cậu ấy tuyệt đối không thể chủ động yêu cầu bất cứ điều gì từ họ.

Ví dụ như ý nghĩ muốn ôm Hứa Quỳnh Quỳnh vào lòng ngày càng bén rễ trong lòng cậu ấy.

Không có sự cho phép của cô, cậu ấy không có đủ tư cách để ôm cô.

Đây là quy tắc Kỷ Hàn Đăng tự đặt ra cho chính mình. Những quy tắc để nhắc nhở bản thân đừng đẩy mình đi quá xa.

"Đừng lo lắng, em nhất định sẽ thi đậu Xuân Đại." Cậu ấy nhẹ nhàng nói.

Đại học Xuân là trường đại học tốt nhất trong tỉnh.

Chỉ cần là việc có thể khiến Hứa Quỳnh Quỳnh vui vẻ, Kỷ Hàn Đăng sẽ cố gắng hết sức để làm.

Thực ra cậu ấy không hề hứng thú với việc học, cũng không có thiên phú gì nổi trội, nhưng mỗi lần thi cử đạt điểm cao, người nhà họ Hứa đều sẽ cảm thấy rất vui vẻ nên cậu ấy đã dành hết công sức co việc học để đảm bảo rằng bảng điểm của mình luôn ở mức tốt nhất.

Cậu ấy không phải là thiên tài, cậu ấy chỉ là siêng năng hơn người thường để đạt được những điều mình mong muốn mà thôi.

Hứa Quỳnh Quỳnh bị thái độ tự tin và bình tĩnh của cậu ấy làm cho kinh ngạc, cô gật đầu nói: "Vậy thì tốt, từ nay về sau tôi chỉ biết trông cậy vào cậu thôi."

Cô không biết răng những lời cô thản nhiên nói ra sẽ trở thành tín ngưỡng tối cao trong lòng Kỷ Hàn Đăng.

"Từ nay về sau tôi chỉ còn biết trông cậy vào cậu thôi."

Đó là một lời hứa, đó là một lời thỏa thuận và đó cũng là một lời thề.

Trước năm tám tuổi, mục tiêu sống của Kỷ Hàn Đăng là làm mọi cách để có thể sống sót.

Sau năm tám tuổi, mục tiêu duy nhất của Kỷ Hàn Đăng là phải nhanh chóng trưởng thành.

Sau đó là trở thành một người trưởng thành xứng đáng để được Hứa Quỳnh Quỳnh an tâm nương tựa.