Lại một mùa đông nữa.
Kỷ Hàn Đăng còn bận làm thêm nên mãi đến tận đêm giao thừa mới được về nhà.
Khi cô còn nhỏ, mỗi mùa đông bố mẹ cô đều ra ngoài chạy xe đường dài nên Hứa Quỳnh Quỳnh đều ở nhà một mình chờ họ về đón Tết.
Sau khi nhận nuôi Kỷ Hàn Đăng thì có thêm cậu ấy cùng chờ đợi với cô.
Bây giờ, cô lại trở nên cô đơn một mình.
Hứa Quỳnh Quỳnh chán nản lấy len ra lại bắt đầu đan găng tay đỏ, lần này là kiểu người lớn.
Kỷ Hàn Đăng không thể đeo đôi găng tay đỏ mà cô đã đan hơn mười năm trước nữa, nhưng cậu ấy vãn luôn giữ gìn cẩn thận, Hứa Quỳnh Quỳnh từng đề nghị tháo nó ra đan lại một đôi khác nhưng Kỷ Hàn Đăng lập tức cau mày và ngăn cản hành động của cô.
Một đứa trẻ keo kiệt.
Đan găng tay xong vẫn chưa thấy Kỷ Hàn Đăng quay về. Hứa Quỳnh Quỳnh tức giận ném cuộn len xuống, chạy đến nhà Mộc Húc giúp anh ấy dọn dẹp cả ngày, thậm chí buổi tối còn tự mình nấu đồ ăn.
Mộc Húc cười nói: "Quỳnh Quỳnh càng ngày càng giống một người vợ, người mẹ tốt."
Hứa Quỳnh Quỳnh cau mày: "Anh đang nói móc em đấy à?"
Mộc Húc nhướng mày: "Gì chứ? Chẳng lẽ em không muốn làm một người mẹ tốt, một người vợ tốt sao?"
"Đương nhiên là không rồi!" Hứa Quỳnh Quỳnh gắp một miếng đậu phụ vào bát Mộc Húc: "Con gái nên ích kỷ tham lam hơn một chút để có thể sống một cuộc sống thoải mái hơn, không được làm một người vợ, người mẹ tốt, nếu không cả phần đời còn lại nhát định sẽ gặp xui xẻo."
"Vậy tại sao không thấy em ích kỷ như thế?" Mộc Húc ăn miếng đậu phụ trong bát: "Em đối xử với cậu em trai không cùng huyết thống kia vô cùng tốt.."
Hứa Quỳnh Quỳnh sửng sốt một chút: "em đối xử với Kỷ Hàn Đăng tốt như vậy sao?"
Mộc Húc gật đầu: "Mấy năm nay chú Hứa và dì Triệu phần lớn thời gian đều ra ngoài chạy xe, vậy nên cũng có thể nói là Kỷ Hàn Đăng do tự em nuôi dưỡng rồi. Từ nhỏ em đã chiều chuộng cậu ta hết mực, nói thật em đã chiều cậu ấy đến độ không biết phân biệt đúng sai là gì luôn rồi. Em cũng biết đưa trẻ này họ Kỷ, hoàn toàn không thuộc gia đình họ Hứa của em, lòng người khó đoán, bây giờ bố mẹ em đã qua đời, em lại trở nên bơ vơ không ơi nương tựa, ai biết trong lòng cậu ta đang ẩn chứa điều gì? Em tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.."
Hứa Quỳnh Quỳnh im lặng, uống hết ly nước này đến ly nước khác, cho đến khi trán toát mồ hôi, cô mới cởi khăn quàng cổ ra ròi treo lên lưng ghế.
Mộc Húc tiếp tục nói: "Một ngày nào đó cậu ấy sẽ rời khỏi nhà em và cưới một cô gái ở thành phố và sinh con đẻ cái. Từ đó về sau, cậu ấy sẽ càng trở nên xa cách với em, dần dần trở thành một người chồng, một người cha, một người nhà của người khác, mà em cũng chỉ có thể xem như là một người họ hàng xa ở quê của cậu ấy, chưa kể hai người còn khôn có quan hệ huyết thống."
Hứa Quỳnh Quỳnh rũ mắt xuống: "Nhưng cậu ấy đã nói sẽ không bao giờ rời xa em."
Mộc Húc không khỏi cười lớn: "Em tin lời cậu ấy thật sao?"
Hứa Quỳnh Quỳnh trầm mặc mấy giây, rồi lắc đầu: "Em không tin."
"Đúng vậy." Mộc Húc nhẹ nhàng thở dài: "Cậu ấy khác với chúng ta, cậu ấy vất vả lắm mới leo lên được đến đỉnh kim tự tháp nên sẽ không có chuyện quay đầu leo xuống dâu. Đứa trẻ Kỷ Hàn Đăng đó vốn là một đứa trẻ đầy tâm cơ và tham vọng, nếu có một ngày cậu ấy quyết định chọn ở lại trên tỉnh lỵ sinh sống và làm việc thì anh cũng không cảm thấy chuyện này có gì ngạc nhiên. Quỳnh Quỳnh, Kỷ Hàn Đăng không phải là em trai ruột của em, em cùng đừng có nên dành quá nhiều tình cảm cho cậu ấy, kẻo sau này lại cảm thấy thương tâm. Em coi cậu ấy như người thân nhưng chưa chắc gì cậu ấy cũng nghĩ về em như thế."
Hứa Quỳnh Quỳnh nhai nuốt xuống đồ ăn trong miệng, miếng đậu hũ mềm mịn như có gai cào mạnh vào cổ họng cô.
"Hơn nữa Kỷ Hàn Đăng xuất sắc như vậy, ở trên đó sẽ dễ dàng tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, gia thế tốt có thể giúp địa vị của cậu ấy có thể tăng vọt bất cứ lúc nào, em thực sự không cần phải lo lắng cho cậu ấy." Mộc Húc nói.
"Ai lo lắng cho cậu ta chứ?" Hứa Quỳnh Quỳnh cau mày: "Nhưng mà anh Mộc Húc anh càng ngày càng nói chuyện luyên thuyên giống như mấy ông già tám mươi tuổi rồi đấy."
Mộc Húc bất đắc dĩ mỉm cười, giơ đũa lên gõ nhẹ vào trán cô.
Hứa Quỳnh Quỳnh rất thích bầu không khí hiện tại của hai người, thoải mải, thản nhiên, vô ưu vô lo, không còn khách khí như mây năm trước nữa.
Sau bữa tối, Mộc Húc đưa Hứa Quỳnh Quỳnh vừa tản bộ cũng sẵn tiện đưa Hứa Quỳnh Quỳnh về nhà, hàng xóm trên đường lại bắt đầu nhìn họ bằng ánh mắt buôn chuyện.
Mộc Húc bỗng nắm tay Hứa Quỳnh Quỳnh. nghiêng người cười với cô: "cho bọn họ thấy đủ luôn."
Hứa Quỳnh Quỳnh cũng cười nói: "Không chừng ngày mai bọn họ còn nói chúng ta kết hôn luôn đó."
Mộc Húc nắm chặt tay Hứa Quỳnh Quỳnh: "Hay là chúng ta kết hôn thật luôn đi."
Hứa Quỳnh Quỳnh càng cười tươi hơn: "ngày mai đi lãnh chứng luôn."
Cô không hề coi trọng lời anh ấy nói.
Bởi cô cũng biết anh ấy không hề coi trọng chuyện đó.
Khi cô bước đến cửa nhà, pháo hoa bất ngờ nổ lên.
Hai người đan ngón tay vào nhau cùng lúc nhìn lên bầu trời.
Khung cảnh lãng mạn như thế này thực sự giống như một cặp đôi đang dắt tay nhau đi xem pháo hoa đêm giao thừa.
Chỉ là người đàn ông bên cạnh cô không yêu cô mà thôi.
Ánh mắt Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn về phía người đốt pháo hoa, cô đột nhiên phát hiện người đốt pháo hoa chính là Kỷ Hàn Đăng.
Cậu ấy mặc một bộ đồ đen như mực, cả người như hòa vào trong bóng tối, cậu ấy đang nghịch chiếc bật lửa trong tay, cười nhạt với cô: "Thích không? Em vì chị đã bắn pháo hoa rồi đấy."
Bàn tay đang ôm Mộc Húc trở nên cứng đờ.
Hứa Quỳnh Quỳnh vô thức muốn rút tay lại, nhưng lý trí đã ngăn cô lại.
Tai sao?
Là chị gái, tại sao cô lại phải cảm thấy áy náy khi em trai chứng kiến cô nắm tay người đàn ông khác?
Nghĩ như vậy cô càng nắm chặt tay Mộc Húc một cách công khai và không hề e ngại!
Người đầu tiên buông tay chính là Mộc Húc.
"Pháo hoa trong thành phố quả thực rất đẹp." Mộc Húc cười nói: "Tôi cũng không quấy rầy buổi đoàn tụ của chị em hai người nữa."
Hứa Quỳnh Quỳnh không nói gì cho đến khi Mộc Húc rời đi.
Kỷ Hàn Đăng nhìn chằm chằm vào cô và hỏi: "Chị ơi, chị có thích không?"
Hứa Quỳnh Quỳnh bình tĩnh lại: "Sao em lại nghĩ đến việc mua pháo hoa? Thật là lãng phí tiền bạc."
Khóe môi Kỷ Hàn Đăng khẽ nhếch lên: "Bởi vì vui mà."
Cậu ấy côi như không hề có chuyện gì xảy ra, tựa như không hề quan tâm đến việc cô nắm tay Mộc Húc.
Hứa Quỳnh Quỳnh đột nhiên cảm thấy vướng mắc tâm lý vừa rồi có chút không cần thiết, vậy nên cô liền mở cửa đi vào nhà mà không nói một lời.
Cô vừa mới bước vào trong ngưỡng cửa, một bộ ngực rắn chắc nhanh chóng áp vào lưng cô, bàn tay mảnh khản ôm chặt lấy eo cô, hơi thở nóng bỏng nguy hiểm phả vào vành tai cô: "Chị, chị còn chưa trả lời, chị có thích nó không?"
Hứa Quỳnh Quỳnh căn bản không thể cử động, đành phải thành thật trả lời câu hỏi của cậu ấy: "Tôi thích, được chứ?"
Cô tưởng cậu ấy đang hỏi về pháo hoa.
Nhưng cậu ấy lại ôm chạt cô hơn, lạn lùng hỏi: "Chị thích ai?"
Ngồi xe cả một ngày trời mới có thể về nhà nhưng cậu ấy lại không thấy Hứa Quỳnh Quỳnh đâu cả, Kỷ Hàn Đăng lấy pháo hoa mua từ trong thành phố ra và ngoan ngoãn ngồi đợi cô ở cửa nhà.
Sau đó, cậu ấy liền chứng kiến cảnh Hứa Quỳnh Quỳnh và Mộc Húc chạm rãi bước đi, mười đầu ngón tay đan vào nhau, nhìn nhau vừa nói vừa cười trông vô cùng thân mật.
Cậu ấy muốn lập tức chạy tới kéo Hứa Quỳnh Quỳnh đi.
Cậu ấy muốn lao đến và đấm Mộc Híc một trận cho đã đời.
Phát hỏa với cô, gào rống, khóc thút thít,....
Vô số xung động xẹt qua trong lòng Kỷ Hàn Đăng, cuối cùng cậu ấy chọn đốt pháo hoa, trong ánh sáng sặc sỡ, cậu ấy nhìn cặp đôi đi phía trước, chậm rãi để cảnh tượng trước mắt bóp nát trái tim mình.
Bình tĩnh.
Phải thật bình tĩnh.
Hứa Quỳnh Quỳnh cố gắng vùng vẫy, nhưng thứ cô nhận được chỉ là một sự giam cầm chặt chẽ hơn, bọ quần áo cotton mùa đông cản trở sự tiếp xúc gần gũi của họ, Kỷ Hàn Đăng không thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cô, điều này khiến cậu ấy bỗng trở nên càng chán nản và buồn chán, cậu ấy ngửi ngửi cỏ Hứa Quỳnh Quỳnh, mùi hương xà phòng chậm rãi di chuyển dọc theo cằm đến môi cô, cố gắng hấp thụ hơi ấm từ miệng cô.
"Kỷ Hàn Đăng, chú ý hành động của cậu."
Hứa Quỳnh Quỳnh quay đầu né tránh cậu ấy tới gần, sắc mặt lập tức trở nên tối sầm.
Có vẻ như cô đang tức giận về hành động của cậu ấy.
Nhưng Kỷ Hàn Đăng lại không muốn để cô đi.
Cậu ấy nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, trầm giọng nói: "Chị thích Mộc Húc đến vậy sao?"
Hứa Quỳnh Quỳnh tức giận: "Tôi thích bố cậu đấy!"
Kỷ Hàn Đăng sửng sốt: "Hả?"
Lợi dụng sự bối rối và choáng váng của cậu ấy, Hứa Quỳnh Quỳnh nhanh chóng vùng ra khỏi vòng tay của cậu ấy, nhanh chóng với lấy một cây chổi đập về phía Kỷ Hàn Đăng.
Nghĩ đến nụ hon đại nghịch bất đạo mấy tháng trước, nay lại có thêm một hành động quá đáng khác vừa mới xảy ra, Hứa Quỳnh Quỳnh lập tức ra tay không thương tiếc.
Cô chưa bao giờ đánh Kỷ Hàn Đăng như thế này, khi còn nhỏ, đứa trẻ này ngoan ngoãn, hiểu chuyện và ấm áp như vậy, nhưng khi lớn lên lại giống như đột nhiên phát điên.
Kỷ Hàn Đăng không hề trốn tránh chút nào.
Kiểu tóc nguyên bản bồng bềnh bị cào xước liền trở nên rối nùi như đống rơm trong chuồng gà.
Chiếc áo khoác ngoài màu đen bị xé toạc làm lông vũ giữ ấm trong đó rơi ra tứ tung.
Mãi đến khi trên mặt cậu ấy xuất hiện một vết xước, Hứa Quỳnh Quỳnh mới đặt cây chổi trong tay xuống, rồi mới có thể từ từ bình tĩnh lại.
Kỷ Hàn Đăng ghé sát vào cô, nở nụ cười ngây thơ: "Chị đã bình tĩnh lại chưa?"
Hứa Quỳnh Quỳnh kéo tên tiểu tử điên này ngồi xuống, đừng có làm ra những hành động dọa tôi sợ như thế được không?"
Kỷ Hàn Đăng cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Nhưng em không nhịn được."
Một khi con người nếm được vị ngọt thì bọn họ sẽ muốn nhiều hơn nữa và càng lúc càng nhiều hơn nữa.
Đã ở gần cô như vậy, đã thưởng thức sự mềm mại của môi và lưỡi cô, làm sao cậu ấy có thể dừng lại?
Không thể kiểm soát được bản thân, vf càng không muốn kiểm soát bản thân.
Tay Hứa Quỳnh Quỳnh lại trở nên ngứa ngáy.
Vô quay lại và cố nhặt cây chổi lên lần nữa nhưng điện thoại di động của cô chợt reo lên.
Bấm vào thì thấy thông tin tài khoản của Kỷ Hàn Đăng vừa chuyển cho cô 27.800 tệ.
Cô nhìn Kỷ Hàn Đăng, cậu ấy lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nhếch môi nói: "Tiền lương thực tập của em mấy tháng nay càng ngày càng nhiều."
Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn chằm chằm dãy số này, đây là tiền lương hơn ba tháng nay của cậu ấy, vì còn là thực tập sinh chưa tốt nghiệp nên số tiền này cũng có thể nói là khá khả quan.
Kỷ Hàn Đăng nắm lấy tay Hứa Quỳnh Quỳnh, nhẹ nhàng áp môi cậu ấy vào mu bàn tay, ngón tay và lòng bàn tay cô.
Đó là bàn tay vừa được đan xen với bàn tay của Mộc Húc.
Bây gờ cậu ấy đã "rửa sạch" nó rồi.
Kỷ Hàn Đăng ngồi lên ghế, kéo cô lại gần mình, sau đó nhẹ nhàng vòng qua eo cô, ngẩng mặt lên nhìn cô đầy khao khát, nhẹ nhàng nũng nịu nói: "Chị, ngày mai đi xem phim với em được không?"
Mặc dù vừa rồi cô vẫn còn tức giận với hành vi sai trại cảu Kỷ Hàn Đăng và đã hạ quyết tâm dạy cho cậu ấy một bài học, nhưng Hứa Quỳnh Quỳnh đột nhiên mất đi sự tự tin để nói ra những lời muốn nói.
Người em trên danh nghĩa này đã thường xuyên chuyển tiền cho cô kể từ khi cậu ấy tốt nghiệp cấp 3, từ hàng trăm, hàng nghìn, đến hàng chục nghìn, càng ngày càng làm phong phú thêm số dư trong tài khoản của cô từ năm này qua năm khác mà không hề bị gián đoạn, và cô cũng im lặng nhận lấy những khoản tiền này.
Bây giờ chỉ vì cậu ấy có chút tình cảm với cô mà cô đã cầm chổi cào vào mặt cậu ấy.
Phải chăng cô đã quá khắc nghiệt với cậu ấy?
Chỉ cần Kỷ Hàn Đăng hạn chế ôm cô, âu yếm cô và ngừng hôn cô một cách tùy tiện, có lẽ cô có thể nhắm mắt làm ngơ trước hành vi của cậu ấy.
Suy cho cùng thì cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Chắc cô cũng điên rồi, Hứa Quỳnh Quỳnh thầm nghĩ thế.
Buổi tối, Hứa Quỳnh Quỳnh nằm trên giường, thần kinh trở nên căng thẳng tột độ.
Dù cố gắng thuyết phục bản thân thỏa hiệp nhưng cô vẫn lo lắng Kỷ Hàn Đăng sẽ đột nhiên vén màn bò lên giường cô.
Nghĩ đến mùa hè năm đó cậu ấy đè cô lên giường, ôm cô vào lòng, thân thể hai người dám sát vào nhau, Hứa Quỳnh Quỳnh đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Điều đáng sợ hơn nữa là dù bây giờ cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng nếu Kỷ Hàn Đăng đề nghị ngủ với cô lần nữa, chắc chắn cô vẫn sẽ không từ chối.
Khi cô chấp nhận nhận tiền của cậu ấy thì cô không còn đủ tự tin để từ chối cậu ấy nữa.
Cô chỉ có thể hy vọng người em trai này có thể chủ động thành thật hơn, ngoan ngoãn hơn, đừng làm những việc quá đáng nữa.
Sống chung một mái nhà với Kỷ Hàn Đăng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cảnh giác và xa lánh cậu ấy.
Ngay cả khi cô lầm tưởng cậu ấy gϊếŧ người, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cản giác với cậu ấy mỗi khi ngủ vào ban đêm.
Hứa Quỳnh Quỳnh cảm thấy đặc biệt đau buồn, cô trùm chăn lên che kín đầu và kiểm tra số dư tài khoản trong điện thoại, nghĩ đến trong vài năm nữa có thể tiết kiêm được 400.000 nhan dân tệ, tam trạng của cô dần dần cảm thấy tốt hơn.
Tiền thực sự có thể chữa lành mọi lo lắng.
May mắn thay đêm đó Kỷ Hàn Đăng rất an phận, sau khi chúc cô ngủ ngon, cậu ấy liền an ổn ngay nắn ngủ yên trên giường của mình.
Ngày hôm sau, khi Hứa Quỳnh Quỳnh ngơ ngác mở mắt ra, Kỷ Hàn Đăng đã sớm dậy chuẩn bị bữa sáng từ lâu, khắp ơi trong phòng đều tràn ngập mùi cháo thơm phức.
Cô chậm rãi chui vào trong chăn thay quần áo, Kỷ Hàn Đăng đi đên ngồi xuống bên giường cô, trong tay cậu ấy còn đang cầm dôi găng tay màu đỏ, mỉm cười vui vẻ: "Chị, em vừa phát hiện chị đan đôi găng tay mới cho em!"
Hứa Quỳnh Quỳnh gật đầu: "Mang vừa không?"
Kỷ Hàn Đăng lập tức đeo vào cho cô xem: "Vô cùng vừa vặn!"
"Vậy thì tốt."
Trong chăn Hứa Quỳnh Quỳnh tiếp tục mặc quần áo, Kỷ Hàn Đăng cúi đầu cẩn thận nhìn cô khiến cô có chút sợ hãi.
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Hứa Quỳnh Quỳnh cảm thấy khó hiểu.
"Chị." Trong mắt Kỷ Hàn Đăng tràn ngập sự cô đơn, đầu nhón tay của cậu ấy lướt qua góc chăn của cô, giọng nói tràm thấp: "Chị thay quần áo trong chăn vì không muốn em nhìn thấy sao? Chị đang đề phòng em à?"
Trái tim Hứa Quỳnh Quỳnh thắt lại, sự nhạy cảm của Kỷ Hàn Đăng đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
"Cậu đang nghĩ gì vậy? Chỉ là tôi sợ lạnh thôi." Hứa Quỳnh Quỳnh mặc áo len vào, sau đó từ trên giường ngồi dậy.
"Thì ra là vậy." Đôi lông mày thanh tú của cậu ấy lập tức trở nên thẳng tắp, trên môi Kỷ Hàn Đăng lại xuất hiện một nụ cười quen thuộc.
Cậu ấy nghiêng người về phía Hứa Quỳnh Quỳnh, kéo cô vào lòng, thở hơi thở nóng hổi vào tai cô: "Vậy từ nay mỗi đem em đều ôm chị ngủ nhé? Như vậy chị sẽ không bao giờ cảm thấy bị lãnh nữa."
Trái tim Hứa Quỳnh Quỳnh chợt trở nên lạnh như băng.
Làm sao cậu ấy có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy với giọng điệu ngây thơ như vậy chứ?
Lầm sao cậu ấy có thể làm cho cô vừa sợ vừa thương, vừa bất an vừa bao dung, vừa ghê tởm nhưng cũng không nhịn được phải thuận theo?
Khuôn mặt ngây thơ không tì vết như vậy, giọng điệu ngọt ngào nũng nịu như một đứa trẻ, lại làm ra một số việc đại nghịch bất đạo.
Hứa Quỳnh Quỳnh thở dài.
Ăn xong bữa sáng, Kỷ Hàn Đăng hào hứng nói: "Chị, chị muốn xem phim Tết nào để em mua vé."
"Hôm khác đi, hôm nay tôi có việc bận rồi." Hứa Quỳnh Quỳnh như đang có điều suy tư gì đó.
"Được, vậy thì hẹn ngày khác." Kỷ Hàn Đăng rất nghe lời cô.
Một lúc sau, cậu ấy quan sát vẻ mặt lơ đãng của Hứa Quỳnh Quỳnh, làm như tùy ý hỏi: "là chuyện gì vậy? Bộ quan trọng lắm sao?"
"Là chuyện công việc." Hứa Quỳnh Quỳnh nói.
Thực ra cũng không có gì.
Chỉ là tối hôm qua Mộc Húc có nói với cô: "Ngày mai đi lãnh chứng."
Mặc dù câu nói này nằm trong top 10 câu nói đùa của đàn ông, nhưng nếu anh ấy thật sự đến tìm cô thì sao?
Lỡ như thật sự Mộc Húc mang theo sổ hộ khẩu đến gặp cô, nhưng cô lại không có ở nhà, chẳng phải là rất bất lịch sự hay sao?
Cô không muốn anh ấy đi một chuyến uổng công nhe thế.
Đúng vậy, chỉ đơn giản vậy thôi.
Đợi đã, nhưng nếu như Mộc Húc thật sự đến nhà cô thì cô phải làm sao đây?
Cô có thực sự định theo anh ấy đến Cục dân chính không?
Không không không ---- Trong đầu cô không ngừng lặp lại chữ này.
Tại sao lại không? - Bỗng có một giọng nói khác lên tiếng.
Hứa Quỳnh Quỳnh bỗng trở nên lo lắng không thể giải thích được.
Cả ngày hôm đó cô đều ngồi sưởi ấm bên bếp lửa nhưng từ sáng đến chiều cũng không nhìn thấy bóng dáng Mộc Húc đâu.
Khi trời tối, Hứa Quỳnh Quỳnh bước ra khỏi nhà, đi đến cửa hàng tạp hóa của nhà họ Mộc, cô nhìn thấy Mộc Húc đang dựa vào quầy trò chuyện và cười đùa với một cô gái trẻ."
Đó chính là cháu gái tin đồn của gia đình dì Lý.
Cô ấy thực sự rất trẻ và xinh đẹp.
Cô gái ngượng ngùng cúi đầu, nhìn Mộc Húc đầy dịu dàng.
Trông bọn họ vô cùng đẹp đôi.
Hứa Quỳnh Quỳnh đứng ở ven đường cũng không khỏi bật cười.
Dù biết mình không nên suy nghĩ nhiều nhưng cô vẫn không tránh khỏi điều đó, cuối cùng cô phát hiện ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Thật là ngu ngốc.
Hứa Quỳnh Quỳnh quay về nhà, trên đường về cô còn mua hai phần ngô nướng rồi thong thả đi về nhà.
Kỷ Hàn Đăng kinh ngạc: "Chị, chị thật sự mua ngô nướng luôn à?"
Hứa Quỳnh Quỳnh: "Cạu nghĩ tôi là người keo kiệt như vậy sao?"
Kỷ Hàn Đăng cười nói: "Không phải keo kiệt, mà là cẩn thận, tiết kiệm."
Cái miệng này thật ngọt ngào làm sao.
Hai chị em ngồi bên bếp lửa vừa gặm ngô vừa sưởi ấm. Nhìn thấy Kỷ Hàn Đăng cẩn thận cúi đầu ăn ngô nướng, hàm răng mấp máy như chuột nhỏ, Hứa Quỳnh Quỳnh không khỏi bật cười.
Đúng vậy, cô thực sự rất keo kiệt.
Cô luôn có thói quen "bẻ đôi đồng xu" để tiêu xài, mười năm nay cô chưa hề mua quần áo mới, hai năm gần đây cô béo lên một chút, không thể mặc vừa chiếc quần cô mặc hồi còn đi học, vậy nên cô đã lấy chiếc quần thủng vài chỗ của Triệu Tĩnh Văn ra mặc. Cô cũng chỉ mua những trái cây sắp thối người ta bán giảm giá, khi tóc dài ra, cô cũng đều tự cắt ở nhà, cả đời cô chưa bao giờ đi tiệm cắt tóc, uống trà sữa hay mua hàng online, nhận lương xong luôn tiết kiệm tiền, cho dù chỉ một đồng cũng luyến tiếc không nỡ dùng.
Kỷ Hàn Đăng hiện đã có một công việc tốt, thu nhập tốt và kiến thức sâu rộng nhưng cậu ấy vẫn bất ngờ và hạnh phúc chỉ vì cô đã mua hai bắp ngô nướng mang về nhà.
Rõ ràng cậu ấy không cần phải sống một cuộc sống như thế này với cô nữa.
Có lẽ, cô cũng không cần phải sống cuộc sống như thế này nữa.
"Kỷ Hàn Đăng, tôi đã quyết định sau này sẽ không tiết kiệm tiền nữa, sau này tôi sẽ tiêu nhiều tiền hơn." Hứa Quỳnh Quỳnh nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì mà tôi muốn và chơi bất cứ thé gì tôi muốn. Tôi sẽ không bao giờ đè nén nhu cầu của mình nữa. Tôi sẽ không bao giờ trách cứ cậu vì đã bỏ tiền ra mua pháo hoa nữa."
Đôi khi tiết kiệm không phải là đức tính tốt mà là sự hành hạ bản thân.
Cũng giống như Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn, cả đời họ làm việc vất vả và tằn tiện nhưng cuối cùng họ lại đột ngột qua đời mà không kịp hưởng thụ bất cứ điều gì.
Cô không thể để mình và Kỷ Hàn Đăng phạm phải sai lầm tương tự như thế nữa.
"Được." Kyr Hàn Đăng nghiêm túc gật đầu: "Chị, thật ra em muốn mua pháo hoa để ăn mừng việc công ty đã sắp sếp cho em một chỗ ở."
Hứa Quỳnh Quỳnh giật mình: "Sớm như vậy đã được thu xếp chỗ ở rồi sao?"
Khóe môi Kỷ Hàn Đăng khẽ cong lên: " Bởi vì em đã tự mình hoàn thành một dự án lớn nên lãnh đạo rất vui vẻ nên bọn họ liền sớm sắp xếp chỗ ở cho em. Đó là một căn hộ đơn lập rất rộng rãi, có đủ phòng bếp và phòng tắm, mặc dù hơi xa thành phố nhưng vừa đi xuống dưới là đã tới ga tàu điện ngầm, bên cạnh còn có trung râm mua sắm và đủ loại cửa hàng ăn uống và dịch vụ giải trí, vị trí vô cùng thuận tiện, sau Tết Nguyên Đán chúng ta có thể lập tức chuyển đến đó."
Chúng ta?
Hứa Quỳnh Quỳnh nhất thời không biết mình đang vui hay là đang lo lắng.
"Chị." Kỷ Hàn Đăng đến gần Hứa Quỳnh Quỳnh, giống như một đứa trẻ muốn người lớn khen thưởng: "Chị thấy em có lợi hại không?"
Hứa Quỳnh Quỳnh đưa tay sờ sờ đầu cậu ấy: "Đăng Đang thật sự rất lợi hại."
Cô lại gọi cậu ấy bằng cái tên trẻ con này.
Kỷ Hàn Đăng khẽ cau mày, nhưng cũng không tức giận, chị nhẹ nhàng hỏi: "Bữa tối em muốn ăn gì, Quỳnh Quỳnh?"
"Tôi không ăn nữa. Tôi vừa ăn ngô xong nên bây giờ còn cảm thấy no quá."
Sau khi trả lời, Hứa Quỳnh Quỳnh chợt nhận ra Kỷ Hàn Đăng vừa gọi thẳng tên cô, cô đột nhiên nổi giận và dùng lòng bàn tay đánh vào đầu cậu ấy: "Kỷ Hàn Đăng, cậu càng ngày càng không biết phép tắc!"
Trong mắt Kỷ Hàn Đăng tràn đầy nước mắt, cậu ấy tỏ vẻ đáng thương nhìn cô: "Chị, đau quá."
Vết thương trên mặt còn chưa lành lại bị ăn thêm một cú đánh vào đầu, lông mi cậu ấy nhanh chóng trở nên ướt đẫm, dáng vẻ trông vô cùng đau khổ.
Hứa Quỳnh Quỳnh nhanh chóng mềm lòng, cô vội vàng cúi người nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy, cò không quên phàn nàn: "Nếu cậu biết đau thì đừng chọc giận tôi nữa!"
Cái đầu mềm mại của Kỷ Hàn Đăng cọ vào lòng bàn tay cô một lúc, sau đó cậu ấy bỗng cúi xuống trong ngực cô, vòng tay qua eo cô, trầm giọng nói: "Đau cũng không sao, chị có thể mắng em đánh em bao nhiêu cũng được, miễn là chị đừng bỏ rơi em một mình."
Hứa Quỳnh Quỳnh cười khúc khích: "Cậu lại nghĩ lung tung rồi đấy, sao tôi có thể bỏ rơi em trai mình chứ?"
Kỷ Hàn Đăng tựa vào ngực cô, khàn giọng nói: "Ừ, lúc chúng ta cùng nhau đến tỉnh lỵ, em có thể nhìn thấy chị, ôm chị mỗi ngày, cảm giác lúc đó thật tốt
Mỗi ngày xa cách với cô chẳng khác nào địa ngục đối với cậu cả.
Tim cậu ấy lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt và đau nhức vì nhớ nhung cô. Đồ ăn ngon đến mấy cũng khó nuốt, nhà cao tầng có thịnh vượng đến đâu cũng chỉ là những mớ sắt thép, bê tông vô hồn,. Mỗi khi hoàn thành vượt mức và được sếp vỗ vai khen ngợi trong các cuộc họp nhưng trong lòng cậu ấy lại không cảm thấy vui chút nào, hay mỗi khi ăn tối, họp mặt với các đồng nghiệp và nhìn họ trò chuyện, cười đùa ồn ào nhưng cậu ấy cũng chỉ cảm thấy nhàm chán và nhàm chán.
Mỗi ngày đều trôi qua vô cùng đau khổ.
Chỉ khi được về nhà với Hứa Quỳnh Quỳnh, cậu ấy mới có cảm giác như mình vừa mới sống lại và lấy lại các cảm xúc vui giận như người bình thường.
Dù cậu ấy đã ở khá gần cô nhưng Kỷ Hàn Đăng vẫn ôm chặt eo cô, cố gắng đến gần cô hơn.
Cậu ấy nhất định phải đưa cô đi.
Nhất định.
Hứa Quỳnh Quỳnh nhẹ nhàng vuốt tóc Kỷ Hàn Đăng, đáy mắt cô chợt hiện lên một cảm xúc bi thương.
Cô nên làm thế nào để nói với cậu ấy rằng cô không có ý định rời khỏi thị trấn Tuyết Viên nữa đây?