Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thị Trấn Tuyết Viên

Chương 22: Chị Em Tốt Cả Đời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàng năm vào ngày sinh nhạt của bố mẹ, Hứa Quỳnh Quỳnh đều mua hoa quả và một ít đồ cúng vặt đến thăm mộ của Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn, rồi ngồi ở đó trò chuyện với họ một hồi lâu.

Kỷ Hàn Đăng không thể về nhà nhưng mỗi khi đến ngày này, cậu ấy sẽ luôn đúng giờ gọi video cho cô và cùng cô viếng thăm bố mẹ online.

Ngày 4 tháng 10 âm lịch là ngày sinh nhật của Triệu Tĩnh Văn, Hứa Quỳnh Quỳnh như thường lệ đến nghĩa trang thăm mẹ cô nhưng cô chợt nhìn thấy bóng dang của Kỷ Huy đang đứng trước mộ bố mẹ cô.

Ông ấy không còn vẻ đẹp lộng lẫy như ba năm trước nữa, lúc này trông dáng vẻ rát hốc hác và mệt mỏi, mái tóc gần như bạc trắng, đôi tay run run cầm một bó hoa trà đặt trước nia mộ chung của Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn.

Trong hai năm qua, cứ vào ngày mùng 4 tháng 10 âm lịch lại thấy một bó hoa trà không biết của ai đặt trước mộ bố mẹ cô, mặc dù Hứa Quỳnh Quỳnh đến viếng mộ khá sớm nhưng bó hoa trà này lúc nào cũng đến sớm hơn.

Làm gì có ai đi viếng mộ mà viếng hoa trà đỏ cơ chứ?

Hứa Quỳnh Quỳnh rất bối rối, cô đã cùng với Kỷ Hàn Đăng hỏi hết người quen của bố mẹ nhưng đều không tìm ra danh tính của người gửi hoa.

Lúc này nhìn thấy bóng dáng Kỷ Huy trước mặt, cô chợt kinh ngạc: "Sao ông lại ở đây?"

Kỷ Huy đứng im lặng hồi lâu không có phản ứng gì.

Dưng một chút, Hứa Quỳnh Quỳnh lại hỏi: "Chú Kỷ, hai năm nay hoa trà là cảu chú gửi đến phải không?"

Giọng điệu đầy sự lịch sự của một hậu bối.

Kỷ Huy cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô: "Không phải."

Hứa Quỳnh Quỳnh bối rối: "Vạy thì là ai chứ?"

Kỷ Huy lẩm bẩm một cái tên: "Hiểu Tuệ."

Hứa Quỳnh Quỳnh bỗng nhớ đến tên của mẹ Kỷ Hàn Đăng, bà ấy tên là Kim Hiểu Tuệ.

Hóa ra là bà ấy.

Chẳng trách loài hoa này hàng năm đều xuất hiện vào ngày sinh nhật cảu Triệu Tĩnh Văn, bởi vì người gửi hoa từng là một người chị em tốt của mẹ cô.

Mặc dù Triệu Tĩnh Văn cả đời đều không ưa người chị em tốt này.

"Dì Kim cũng thật chu đáo." Hứa Quỳnh Quỳnh ngồi xổm xuống trước tấm bia, cô đặt một ít đồ cúng và hoa quả ở trước mặt bia mộ, thản nhiên hỏi: "Sao năm nay dì ấy lại không đến?"

Phải rất lâu mới nghe người phía sau có phản hồi.

Hứa Quỳnh Quỳnh quay đầu nhìn Kỷ Huy, phát hiện ong ấy bỗng suy sụp khom lưng, đôi môi trắng bệch, toàn tha cũng trở nên run rẩy.

"Chú Kỷ?" Cô đứng dậy đỡ ông ấy: "Chú bị sao vậy?"

Kỷ Huy cũng không biết chuyện gì đãy xảy ra với Kim Hiểu Tuệ.

Sau khi biết tin Triệu Tĩnh Văn qua đời, bà ấy đột nhiên phát điên.

Bà ấy khóc lóc và tuyệt thực suốt đêm, không ngừng lặp đi lặp lại: "Triệu Tĩnh Văn, chẳng phải bà đã hứa sẽ để tôi yên tâm sao?"

Kỷ Huy không ngờ rằng Kim Hiểu Tuệ lại quan tâm Triệu Tĩnh Văn đến như vậy.

Mỗi lần nhắc đến Triệu Tĩnh Văn, bà ấy đều chỉ lạnh lùng cười lạnh: "Bà ấy là một người tốt, lúc nhỏ bà ấy bị tôi ức hϊếp cũng không dám phản kháng một câu."

Khi lớn lên, Kim Hiểu Tuệ vẫn nhất quyết bắt nạt Triệu Tĩnh Văn, sau khi sinh Kỷ Hàn Đăng ra, việc đầu tiên bà ấy làm là gọi điện, khóc lóc và ra lệnh cho Triệu Tĩnh Văn phải đi rất xa đến gặp bà ấy.

Kỷ Huy tò mò: "Cô gái họ Triệu này quan trọng như vậy sao?"

Triệu Tĩnh Văn thực sự đã đi tàu hơn bảy giờ để đến đây, vượt qua núi sông, bụi bặm và còn kéo theo đứa con gái sáu tuổi cảu mình.

Kỷ Huy lúc đó đã cảm thấy thực sự khó tin, không phải chỉ cần một câu là có thể từ chối rồi sao, xem ra tình cảm của hai người bọn họ thực sự rất tốt.

Kim Hiểu Tuệ nắm lấy cánh tay của Triệu Tĩnh Văn, mỉm cười ngọt ngào: "Chúng ta là chị em tốt cả đời!"

Sau khi Triệu Tĩnh Văn uống hết rượu mừng đầy tháng ròi rời đi, Kim Hiểu Tuệ lập tức mở phong bì tiền mừng của bà ấy ra, phát hiện bên trong chỉ có một tờ năm mươi tệ.

Triệu Tĩnh Văn không hề nhét thêm một tờ tiền nào.

"Ả đàn bà này thiệt là!" Kim Hiểu Tuệ nghiến răng nghiến lợi: "Chắc là cô ta đang muốn trả thù tôi đây! Bảy năm trước lúc Triệu Tĩnh Văn kết hôn, tôi chỉ tặng cho cô ta một chiếc vòng cổ có giá năm tệ, tôi đoán cô ta đã ghi hận tôi từ lúc đó! Làm ơn đi, năm đó trong túi tôi chỉ còn lại duy nhất tờ năm tệ cuối cùng đó, rồi bỗng một ngày cô ta nói mình sắp kết hôn, cô ta yêu đương từ khi nào tôi cũng không biết, tự nhiên thông báo đùng như thế thì tôi làm gì chuẩn bị kịp cơ chứ, tôi tặng cho cô ta cái vòng cổ đó là đã nể mặt cô ta lắm rồi!"

Ả đàn bà đó thậm chí còn không tổ chức một đám cưới tử tế, chỉ đơn giản cài một bông hoa đỏ lên cổ áo cũ là đã trở thành cô dâu của người khác.

Ả đàn bà đó cưới một tên nghèo không có gì nhưng ngày đó cô ta lại cười rất tươi và tràn đầy vui vẻ.

Ke từ đó ả đần bà ngu ngốc đó đã bỏ rơi Kim Hiểu Tuệ.

Đúng lúc Kỷ Huy đang định mắng hùa với Kim Hiểu Tuệ thì ông ấy bỗng thấy bà ấy lấy ra một sợi dây buộc tóc màu đỏ sậm, còn kiêu ngạo nói: "May mắn thay tôi vừa trộm được sợi dây buộc tóc mới của ả đàn bà đó, xem như lần này huề nhau!"

Đã lên chức mẹ rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy.

Nhưng Kỷ Huy lại thích sự ngây thơ của bà ấy.

Trong nhiều năm sau đó, Kim Hiểu Tuệ vẫn đeo chiếc dây buộc tóc đó. Cô ấy lần lượt đeo những chiếc vòng tay bằng ngọc bích, day chuyền vàng và những hạt cườm trên cổ tay thon thả của mình nhưng sợi dây buộc tóc vẫn chưa bao giờ được cởi ra.

Cho đến khi cậu bé Kỷ Hàn Đăng tò mò kéo nó ra, sợi dây cột tóc vốn đã vô cùng mỏng manh bỗng bị xé toạc và rơi khỏi tay bà ấy.

Ngày hôm đó Kim Hiểu Tuệ liền cảm thấy vô cùng tức giận.

Kỷ Huy đành phải đi đến tiệm vàng để lấy trộm một chiếc vòng tay để trấn an người vợ đang tức giận của mình.

Kết quả là ngay giây tiếp theo, cảnh sát đã ập đến cửa, đồng thời tìm ra lịch sử trộm cắp trước đó của bọn họ.

Vì vậy, những chiếc vòng tay đã biến thành những chiếc còng tay.

Tất cả đều là lỗi của Kỷ Hàn Đăng. Hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn phàn nần về chuyện đó.

Khi bà ấy bấm số điện thoại nhà Triệu Tĩnh Văn, Kim Hiểu Tuệ thật sự không có nhiều hy vọng, mặc dù bà ấy cũng cố gắng tỏ ra đau lòng khóc lóc thảm thương hết mức có thể nhưng bà ấy không tin Triệu Tĩnh Văn sẽ rộng lượng đến thế.

Người tốt cũng phải có giới ạn.

Không đời nào người phụ nữ đó lại giúp bà ấy nuôi con.

Người chồng tội nghiệp của Triệu Tĩnh Văn thậm chí còn không thể nuôi nổi con gái mình.

Nhưng bà ấy lại nghe thấy Triệu Tĩnh Văn nhẹ nhàng nói trong điện thoại: "Hiểu Tuệ, cô đừng lo lắng."

Hiệu Tuệ, cô đừng lo lắng.

Kim Hiểu Tuệ cúi đầu, nhìn bộ đồng phục tù nhân bà ấy đang mặc và thầm nghĩ: Thật xấu xí.

Bà ấy từ chối gặp mặt khi Triệu Tĩnh Văn vào thăm vì nhìn thấy đồng phục của nhà tù quá xấu.

Sau khi ra tù, Kim Hiểu Tuệ đã bí mật đến thăm thị trấn Tuyết Viên.

Ban đầu bà ấy muốn đưa con trai mình về.

Nhưng bà ấy phát hiện ra Kỷ Hàn Đăng được Triệu Tĩnh Văn nuôi dạy rất tốt, thiếu niên khôi ngô tuấn tú mặc một bộ đồng phục học sinh sạch sẽ ngoan ngoãn đi theo cô gái Hứa Quỳnh Quỳnh kia, còn siêng năng giúp cô xách đồ, dùng ánh mắt xuyên thấu nhìn cô, cẩn thận lắng nghe lời cô nói.

Gia đình Triệu Tĩnh Văn thực sự không đối xử khắc nghiệt với con trai bà ấy.

Trong trường hợp này, tốt hơn hết là nên để gia đình này tiếp tục nuôi dưỡng Kỷ Hàn Đăng.

Kỷ Huy nghe vậy thì liền ủng hộ 100%: "Chúng ta sẽ tặng cho gia đình họ một cậu con trai khôi ngô tuấn tú. Đây à một điều may mắn lớn của bọn họ! Thậm chí muốn nuôi chó còn phải bỏ tiền ra mua, đằng này chúng ta tặng không con trai chúng ta cho bọn họ nuôi dưỡng!"

"Không được, vẫn phải trả tiền nôi dưỡng đàng hoàng." Xem ra lương tâm của Kim Hiểu Tuệ vẫn còn nguyên vẹn, bà ấy có vẻ đã ăn năn về những lỗi lầm trong quá khứ cua mình.

Sau đó năm nghìn tệ liền được chuyển vào tài khoản của Triệu Tĩnh Văn đúng hạn hàng năm.

Khi nghĩ đến biểu cảm trên mặt Triệu Tĩnh Văn sau khi nhìn thấy số tiền gửi vào, Kim Hiểu Tuệ liền mỉm cười đầy khoái chí.

Vậy mà hồi đó người phụ nữ này mừng tuổi con trai bà ấy có 5 tệ thôi đấy.

Gấp mười ngàn lần 5 tệ hồi đó!

Kim Hiểu Tuệ chỉ muốn trêu chọc Triệu Tĩnh Văn.

Sau này khi kiếm đủ tiền, bà ấy nhất định sẽ đeo trang sức bằng vàng, lái xe sang, đến ngôi nhà đổ nát của Triệu Tĩnh Văn, lần lượt mang từng thùng sắt chứa đầy những chồng nhân dân tệ vào nhà.

Khi thời điểm đó xảy đến, Triệu Tĩnh Văn nhất định sẽ chủ động nắm lấy cánh tay bà ấy, mỉm cười một chút và thừa nhận rằng bọn họ là chị em tốt cả đời.

Khi biết tin Triệu Tĩnh Văn qua đời, Kim Hiểu Tuệ và Kỷ Huy đang đi mát xa tại tiệm mát xa chân.

Người xoa bóp cho Kỷ Huy là một cô gái trẻ đẹp, ông ấy còn nói đùa: "Còn dịch vụ nào khác không?"

Kim Hiểu Tuệ liền giơ chân đá ông ấy, rồi đánh thẳng vào bụng ông ấy.

Giữa tiếng kêu đau đớn của Kỷ Huy, Kim Hiểu Tuệ mở điện thoại ra và nhìn thấy một tin nhắn mới, người gửi là một người đồng hương mà bà ấy đã quên mất dung majoo từ lâu.

----- Cô nghe tin gì chưa? Vợ chồng Triệu Tĩnh Văn vừa gặp cướp ở ngân hàng và bị gϊếŧ rồi!

Kim Hiểu Tuệ nắm chặt diện thoại di động, hơi thở đột nhiên trở nên khó khăn, bà ấy cố gắng rời khỏi phòng riêng nhưng khi vừa đến cửa, đôi mắt của bà ấy liền trở nên tối sầm, bà ấy đột nhiên ngã xuống đất và bất tỉnh.

Kể từ ngày đó, cuộc sống của Kim Hiểu Tuệ như đã chấm dứt từ giây phút nghe tin đó.

Thân xác vẫn có thể cử động nhưng lin hồn đã bay xuống nám mồ từ lâu.

Lúc đầu bà ấy trông rất bình tĩnh, vẫn trang điểm, chọn trong tủ một chiếc váy đẹp nhất và đắt tiền nhất và rồi bảo Kỷ Huy chở đến thị trấn Tuyết Viên qua đêm.

Sau khi xe chạy đến gần nhà Triệu Tĩnh Văn, bà ấy đột nhiên rơi nước mắt, toàn thân cũng trở nên run rẩy, bà ấy nắm lấy cánh tay Kỷ Huy ngăn cẩn ông ấy lái xe về phía trước.

"Tên cướp bắn vào bộ phận nào trên cơ thể họ vậy?" Kim Hiểu Tuệ bỗng hỏi.

"Chắc là đầu." Kỷ Huy suy đoán.

"Đừng nói là toàn bộ não đều bị rớt ra ngoài?" Kim Hiểu Tuệ lẩm bẩm nói.

Kỷ Huy thấy vẻ mặt của bà ấy không đúng liền dỗ ngọt: "Không phải, không đến mức ghê rượn như vậy đâu."

Kim Hiểu Tuệ liền lắc đầu: "Tôi không đi, tôi không đi, tôi không muốn nhìn thấy Triệu Tĩnh Văn đột nhiên biến thành một thi thể không hồn."

Kỷ Huy: "Vậy chúng ta không đi nữa. Dù sao con gái của bọn họ cũng không mời cúng ta đến tang lễ, chúng ta rảnh rỗi chạy đến đây làm gì chứ?"

Kim Hiểu Tuệ vẫn lắc đầu: "Không, tôi vẫn muốn gặp bà ấy. Tôi nhất định phải gặp bà ấy."

Cuối cùng, Kỷ Huy và Kim Hiểu Tuệ đứng trong đám đông và theo dõi đám tang của Triệu Tĩnh Văn và Hứa Giang từ xa.

Cảnh tượng đám tang không thể đơn giản hơn, chỉ có vài người hàng xóm và người quen có mặt ở đó, không có dàn nhạc gì cả, Hứa Quỳnh Quỳnh mặc tang phục, một mình canh giữ linh cữu của bố mẹ mình với vẻ mặt buồn rầu và tuyệt vọng thấy rõ.

"Con trai của chúng ta là ai vậy?" kỷ Huy không có hứng thú với Hứa Quỳnh Quỳnh.

"Thằng bé không có ở đây." Kim Hiểu Tuệ nói: "Thằng bé đang học ở trường trung học trên thành phố rồi."

Mặc dù trong những năm này bà ấy chưa từng đi gặp Kỷ Hàn Đăng nhưng bà ấy vẫn âm thàm tìm hiểu hành tung của cậu ấy. Dù sao đó vẫn là con trai ruột thịt do bà ấy dứt ruột sinh ra.

"Thì ra đứa nhỏ đó đã học cấp ba rồi." Kỷ Huy thở dài.

Sau khi tận mắt chứng kiến Triệu Tĩnh Văn và Hứa Giang đã được chôn cất thỏa đáng, Kim Hiểu Tuệ lại bắt đầu run rẩy và khóc lóc không ngừng. Kỷ Huy lập tức đưa bà ấy trở lại xe để bà ấy có tể khóc thỏa thích.

Sau khi khóc xong, Kim Hiểu Tuệ liền bảo Kỷ Huy lái xe đến trường trung học nơi Kỷ Hàn Đăng đang học, sau đó bà ấy liền xuống xe một mình đế phòng bảo vệ và nói với nhân viên bảo vệ: "Bảo vệ, phiền anh thông báo cho học sinh Kỷ Hàn Đăng rằng bố mẹ nuôi của cậu ấy đã qua đời, Hứa Quỳnh Quỳnh đang ở nhà đợi cậu ấy về."

Nhân viên bảo vệ vừa ghi chép lại vừa hỏi: "Cô là gì với Kỷ Hàn Đăng?"

Kim Hiểu Tuệ sửng sốt mất giây rồi nhẹ giọng nói: "Hàng xóm."

Đêm đó, Kim Hiểu Tuệ và Kỷ Huy ngồi trong xe nhìn Kỷ Hàn Đăng sắc mặt tái nhợt chạy ra khỏi trường, cậu ấy còn liên tục bị vấp ngã mấy lần, khi đi đến ven đường, cậu ấy vô tình giẫm vào không trung và nặng nề ngã xuống đường, suýt chút nữa thì đã bị một chiếc xe moto cán qua đầu. Cậu ấy khập khiễng đứng dậy đi về phía chiếc moto, lấy từ trong túi ra vài tờ tiền lẻ nhàu nát, nhét hết vào túi tài xế rồi van xin vô cùng khẩn thiết. Cuối cùng người tài xế cũng đồng ý chở Kỷ Hàn Đăng về nhà ở thị trấn Tuyết Viên.

Kỷ Huy còn không nhìn rõ mặt Kỷ Hàn Đăng, ông ấy cười lạnh nói: "Con trai bà cũng điên giống bà rồi."

"Đúng vậy, điên hết rồi." Kim Hiểu Tuệ lẩm bẩm.

Khi đo Kỷ Huy không ngờ sau này Kim Hiểu Tuệ lại càng điên cuồng hơn.

Khóc lóc, tuyệt thực, ngày nào cũng cảm thấy uể oải và thức trắng suốt đêm.

Ngày nào bà ấy cũng xõa tóc đứng trước gương và nhẹ nhàng nói với chính mình trong gương: "Tiểu Tuệ, cô đừng lo lắng."

Rõ ràng là đang bát chước giọng điệu của Triệu Tĩnh Văn.

Những chiếc váy đẹp, đồ trang sức đắt tiền và số dư trong thẻ của bà ấy đều không còn quan trọng nữa.

Kỷ Huy không còn cách nào dỗ dành người vợ xinh đẹp của mình nữa.

Trong lúc tuyệt vọng, ông ấy còn chạy đến bắt cóc Kỷ Hàn Đăng, cố gắng để con ruột của mình đến xoa dịu Kim Hiểu Tuệ.

Kết quả là Kỷ Hàn Đăng lại nổi điên bó cổ ông ấy gần như sắp chết.

Ông ấy, một tên súc sinh già, sinh ra một tên súc sinh nhỏ là điều vô cùng hợp lý.

Kỷ Huy một mình trở về nhà, liền nhìn tháy Kim Hiểu Tuệ đang ngồi ở bàn ăn ăn một bữa ăn thịnh soạn.

"Tôi đã hiểu ra rồi." Kim Hiểu Tuệ nói: "Dù sao Triệu Tĩnh Văn cũng cưa bao giờ quan tâm đến tôi. Bà ấy đột nhiên yêu đương, đột nhiên kết hôn, đột ngột rời đi và đột ngột qua đời. Bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến tôi hay là nhớ đến tôi dì chỉ là một chút, vậy thì tôi có lý do gì để cùng sống cùng chết với bà áy cơ chứ?"

Kỷ Huy thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy! Mấy năm nay bà ấy có chủ động liên lạc với bà không? Có lẽ bà ấy cũng đã biết chúng ta ra tù từ lâu rồi nhưng bà ấy có đến tìm chúng ta lần nào không, điều đó chứng tỏ người ta không hề coi trọng chúng ta!"

"Đó là..."

Kim Hiểu Tuệ hét cơm vào miệng, nhai kỹ rồi nuốt xuống.

Kỷ Huy cứ nghĩ rằng bà ấy đã nghĩ thông suốt chuyện này rồi.

Vào ngày 4 tháng 10 âm lịch hàng năm, Kim Hiểu Tuệ sẽ đến viếng mộ Triệu Tĩnh Văn và tặng bà ấy một bó hoa sơn trà đỏ. Triệu Tĩnh Văn thích loại hoa này nhất, đặc biệt là hoa màu đỏ. Khi bà ấy còn nhỏ, Kim Hiểu Tệ đã lén hái hết bông hoa này đến bông hoa khác đưa cho bà ấy, đặc biệt là lúc nào cũng cố tình chọn ra những bông hoa đẹp nhất, sau đó chủ nhân của những bông hoa này đã bắt được tại trận bà ấy đang trộm hoa nên đã giáng cho bà áy một cái tát giáng trời vào một bên má.

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của Kim Hiểu Tuệ, Triệu Tĩnh Văn bất lực cau mày: "Cô đáng bị như vậy."

Đúng vậy, bà ấy xứng đáng bị như vậy.

Trong hai năm đầu tiên, Kim Hiểu Tuệ vẫn thói quen cũ tiếp tục tẩn hưởng những thói hư như uống rượu, mát xa, khiêu vũ,...

Năm thứ ba, bà ấy bỗng chuyển đến thị trấn Khâu Mộc và trở thành một người bán hàng rong.ên

Kỷ Huy còn tưởng rằng bà ấy đã bình tĩnh lại và chấp nhận sống một cuộc sống tốt đẹp, cho đến khi bà ấy bất ngờ chạy đến một ngôi nhà và phóng hỏa gϊếŧ chết hai mạng người trong đó.

Sau khi phóng hỏa, bà áy quay trở lại thôn Bạch Hạc, chọn một nơi đầy hoa trà và tự bắn thẳng vào đầu mình.

Cuối cùng chỉ để lại co Kỷ Huy một tin nhắn đơn giản: Năm nay hãy giúp tôi đem hoa trà đến cho bà ấy.

Kỷ Huy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng phải bà ấy đã hiểu thông suốt rồi sao, chẳng phải người cũng đã mất rồi sao, sao đột nhiên bà ấy lại hành động mất khống chế như thế?

Tại sao vậy chws?

Tại sao bà ấy lại chọn cách bỏ rơi ông ấy?

Cách đây rất lâu, khi bọn họ còn trẻ, bà ấy đã hứa với ông ấy rằng họ sẽ cùng nhau thống trị trời đất và mang đến tổn hại cho thế giới trong hàng nghìn năm tới.

Nhưng bây giờ, bà ấy đã quyết tâm chết một mình bỏ lại một mình ông ấy trên cõi dời này.

Đổi lại người không thể nghĩ thông bây giờ lại chính Kỷ Huy.

Khi ông ấy đến tuổi trung niên, vợ của ông ấy đột ngột qua đời, chỉ trong vòng nửa tháng, bạn bè đã bắt đầu giới thiệu các đối tượng mới cho ông ấy nhưng Kỷ Huy lại chẳng hề có hứng thú.

Người đàn ông đàng hoàng dã không còn bị thu hút bởi những người phụ nữ đẹp đẽ quyến rũ nữa, bởi vì ông ấy đã rơi vào bẫy của một người phụ nữ.

Ông ấy đã thiết kế một cái hũ đựng tro cốt của Kim Hiểu Tuệ và đặt nó ngay cạnh giường, mỗi khi tức giận, ông ấy lại dùng tay đạp vỡ nó chờ đến khi nguôi ngoai lại cẩn thận thu gọn tro cốt vào lại trong hũ.

Nguyên nhân khiến Kim Hiểu Tuệ đột ngột nổi điên là gì?

Có chuyện gì với bà ấy vậy?

Kỷ Huy mỗi ngày đều suy nghĩ đến vấn đề này.

Lúc này, ông ấy đang đứng trong nghĩa trang, nhìn chằm chằm vào Hứa Quỳnh Quỳnh trước mặt, phát hiện trên cỏ cô đang đeo một chiếc vòng cổ.

Chiếc vòng cổ này rất cũ, kiểu dáng lại rẻ tiền, trông còn rất trẻ con.

Có vẻ như nó còn chưa đáng giá năm tẹ.

Trên sợi dây chuyền còn có một dấu vết chỉnh sửa nho nhỏ.

"Cô gái, sợi dây chuyền này là của mẹ cô đúng không? Kỷ Huy hỏi.

"Có chuyện gì sao?" Hứa Quỳnh Quỳnh theo bản năng liền đưa tay bảo vệ sợi dây chuyền trên cổ.

Mấy tháng trước, vào ngày giỗ bố mẹ, trên đường đi tảo mộ về nhà, cô đột nhiên bị người phía sau chặn lại.

Hứa Quỳnh Quỳnh quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời trang.

Người phụ nữ đeo kính râm để che đi vẻ ngoài của mình, bà ấy đưa chiếc vòng cổ trong tay cho Hứa Quỳnh Quỳnh: "Cô vừa làm rơi đồ này."

Hứa Quỳnh Quỳnh sờ sờ cổ mình mới phát hiện cổ mình lúc này trống rỗng, cô vội vàng cầm lấy sợi dây chuyền người phụ nữ đưa cho rồi nói: "Cảm ơn dì."

Vì đã quá cũ nên móc khóa rất deex bị đứt.

Sau khi sửa xong, tốt nhất chỉ nên đeo khi đi viếng mộ, Hứa Quỳnh Quỳnh vừa nghĩ vừa tiếp tục đi bộ về nhà.

Kim Hiểu Tuệ nhìn bóng lưng Hứa Quỳnh Quỳnh đang dần dần đi xa, bà ấy khẽ lẩm bẩm: "Chất lượng của một chiếc vòng cổ năm tệ quả thực rất kém."

Bình thường bà ấy sẽ không chọn ngày giỗ để đi gặp Triệu Tĩnh Văn vì nó quá nhàm chán, nhưng tình cờ hôm đó bà ấy đang cảm thấy buồn chán nên liền bắt xe đến thị trấn Tuyết Viên và mới có cơ hội gặp con gái của Triệu Tĩnh Văn là Hứa Quỳnh Quỳnh.

Kim Hiểu Tuệ gần như bật cười khi nhặt được chiếc vòng cỏ rẻ tiền xấu xí và nhếch nhác kia.

Điên rồi sao?

Làm gì có ai còn giữ một chiếc vòng cổ từ hai mươi năm trước cơ chứ, sau đó lại giao cho con gái như một vật gia truyền.

Dù sao chiếc vòng cổ đó cũng đâu phải được làm bằng vàng.

Bệnh thần kinh.

Triệu Tĩnh Văn, cô đúng là bị điên rồi.

Người phụ nữ với đôi môi đỏ mọng bước đi nhẹ nhàng trên đường, khóe miệng khẽ nhếch cao, ngân nga một câu ca dao lỗi thời.

Về súng thì có thể dễ dàng mua được bằng cách hỏi thăm những người bạn tù cũ. Trong ba năm qua, ngày nào bà ấy cũng nghĩ đến việc mình sẽ chết như thế nào. Hôm nay, cuối cùng bà ấy cũng quyết định trải nghiệm cảm giác một viên đạn bay vào thái dương giống như Triệu Tĩnh Văn.

Về địa điểm thì chỉ cần chọn thôn Bạch Hạc, bởi đó là nơi bà ấy và Triệu Tĩnh Văn đã gặp nhau và cùng nhau lớn lên, nửa đời người trôi qua bà ấy mới có dịp về lại nơi này, cũng có thể xem là lá rụng về cội.

Nhưng trước hết bà ấy phải giải quyết hai người kia..

Mặc dù bà ấy không đích thân nuôi dạy Kỷ Hàn Đăng, nhưng khi Kim hiểu Tuệ nhìn thấy cậu ấy xuất hiện ở thị trấn Khâu Mộc, bà ấy đành phải thở dài thừa nhận rằng giữ mẹ và con trai thực sự có một mối liên kết vô hình. Khi bà ấy cố tình tiếp cận Lưu Nguyệt với tư cách người bán hàng rong thì Kỷ Hàn Đăng cũng cố ý tiếp cận Giang Lĩnh, cứ như đó là một sự ngầm hiểu vô cùng ăn ý giữa hai người bọn họ.

Một người mẹ bình thường sẽ phản ứng thế nào khi biết con trai mình đang có ý định gϊếŧ người?

Dù sao thì chắc chắn sẽ không được khen ngợi như Kim Hiểu Tuệ.

Đêm đó bà ấy trốn gần nhà Lưu Nguyệt, hoàn toàn mong đợi Kỷ Hàn Đăng sẽ thực hiện kế hoạch của mình, nhưng bà ấy đã đợi cả đêm mà vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Đứa trẻ này thậm chí còn không dám gϊếŧ một con kiến, thằng bé lặng lẽ bước ra khỏi nhà Lưu Nguyệt, sau đó liề chậm rãi rời đi.

Cuối cùng cậu ấy cũng chọn cách buông tha cho bọn họ.

Kim Hiểu Tuệ cảm thấy vô cùng thất vọng.

Bà ấy tưởng mình đã sinh được một đứa con trai đầy bản lĩnh dám nghĩ dám lafm.

Thôi kệ, cậu ấy không làm thì để bà ấy làm.

Một mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi.

Ngày và đêm thay phiên nhau.

Người phụ nữ có đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười quyến rũ à chậm rãi bước lên tầng.

Tĩnh Văn, đừng lo lắng.

Tôi đến đây để giúp cô trả thù.

Cô không liên lạc với tôi thì tôi cũng không liên lạc với cô.

Bây giờ cô đã chết.

Và tôi đương nhiên cúng sẽ chết.

Vì vậy, đừng lo lắng.

.......

Kỷ Huy nhìn chiếc vòng trên cổ Hứa Quỳnh Quỳnh và cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân khiến Kim Hiểu Tuệ phát điên.

Bởi vì bà ấy chợt phát hiện ra người mình luôn quan tâm cũng quan tâm đến mình nên bà ấy sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì điều đó.

Suy nghĩ của người điên luôn là như vậy, nghe cực kỳ phi logiic và không hợp lý.

Chị em tốt suốt đời.

Nhảm nhí.

Kỷ Huy không khỏi bật cười, một nụ cười đầy mỉa mai. trêu chọc và cũng đầy bi thương.

Hứa Quỳnh Quỳnh không biết tại sao khi nghe thấy tiếng cười của ông ấy, cô lập tức trở nên thận trọng đứng cách xa ông ấy, cô im lặng nhìn xung quanh, rồi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng trong nghĩa trang lúc này không phải chỉ có một mình bọn họ.

Kỷ Huy quan sát hết mọi động tác nhỉ của cô, sau đó ông ấy cũng từ từ ngừng cười, ông ấy cảm thấy mình nên nói hết mọi chuyện với cô gái này.

Nói với cô rằng vợ ông ấy, cũng là mẹ ruột của Kỷ Hàn Đăng, đã phát điên và phóng hỏa gϊếŧ người chỉ để trả thù cho mẹ ruột của cô.

Hãy để Hứa Quỳnh Quỳnh và Kỷ Hàn Đăng, hai con thú nhỏ vô tư, cùng ông ấy gánh chịu sự thật điên rồ, nặng nề và nực cười này.

Phải.

Nhất định phải nói hết sự thật với cô gái này.

Nhưng người lên tiếng trước lại là Hứa Quỳnh Quỳnh.\

"Đúng rồi, Kỷ Hàn Đăng đang đi thực tập ở một công ty tại tỉnh lỵ. Lương bổng rất tốt, lãnh đạo và đồng nghiệp đều đánh giá cậu ấy rất cao, nghe nói cậu ấy có thể thành nhân viên chính thức ngay khi tốt nghiệp. Tuy rằng cậu ấy chưa có bằng cấp và không được bố mẹ ruột chăm sóc từ khi còn nhỏ nhưng cậu ấy vẫn luôn nỗ lực phấn đấu để sau khi lớn lên trở thành một người siêng năng và xuất sắc."

Kỷ Huy trừng mắt nhìn cô, rồi nói: "Đừng lo lắng, mẹ nó cũng đã đi rồi, sau này không cần nó chăm sóc hai ông bà già này đâu, cô cũng đừng lo lắng hai người già bọn tôi tới tìm nó gây chuyện."

Hứa Quỳnh Quỳnh sửng sốt: "Đi rồi?"

"Ừ, bà ấy đi rồi." Kỷ Huy siết chặt nắm tay, rồi chậm rãi thả ra: "Hai mươi năm hôn nhân bà ấy nói từ bỏ là từ bỏ, một mình rời đi để lại tôi cô đơn trên cõi đời này, đúng là một người phụ nữ bạc tình."

Hứa Quỳnh Quỳnh: "...."

Thì ra là đến đây than vãn chuyện vợ ông ấy bỏ trốn.

"Sao ông không đi tìm dì Kỷ đi mà chạy đến nơi này đưa hoa cho mẹ tôi làm gì?" Hứa Quỳnh Quỳnh khó hiểu nói.

"Bởi vì lão từ đây là một người trọng tình trọng nghĩa!" Kỷ Huy kích động nói: "Bởi vì tôi chưa bao giờ thất hứa với bà ấy! Nghe này, chỉ cần tôi còn sống, hàng năm tôi sẽ đến đưa hoa cho mẹ cô. Tôi chỉ muốn chứng minh cho Kim Hiểu Tuệ thấy thế nào là tình cảm thực sự, thế nào là tình nghĩa thực sự!"

Hứa Quỳnh Quỳnh: "..."

Cô thực sự không biết phải đối phó như thế nào với người đàn ông trung niên trông như say rượu này.

May mắn thay, sau ki phát điên một lúc, ông ấy liền quay người chuẩn bị rời đi.

Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn bóng lưng run rẩy của ông ấy, nhịn không được chợt hỏi: "Bao nhiêu năm qua ông không hề lo lắng cho Kỷ Hàn Đăng một lúc nào sao?"

Kỷ Huy tùy ý xua tay: "Những thứ tôi đưa cho nhà cô đều thuộc về nhà cô. Cô gái, cô nhất định phải chịu trách nhiệm đến cuối cùng."

Đúng như dự đoán, ông ấy vẫn là con thú già vô tâm như xưa.

Hứa Quỳnh Quỳnh trợn mắt nhìn ông ấy, Kỷ Huy vô tình vấp ngã, suýt rơi xuống một ngôi mộ gần đó, ông ấy loạng choạng một lúc rồi mới lấy lại được thăng bằng, ông ấy bước đi, rồi chợt dừng lại một lúc, rồi lại loạng choạng bỏ đi.

Mặc dù ông ấy còn chưa đến năm mươi tuổi nhưng trông ông ấy giống như một ông già đang ở độ tuổi chạng vạng.

Hứa Quỳnh Quỳnh thở dài, ngồi xổm xuống, vuốt thẳng bó hoa trà đặt xiêu vẹo trước bia mộ.

Cuộc gọi video của Kỷ Hàn Đăng đến rất đúng giờ, Hứa Quỳnh Quỳnh nhấn nút trả lời, suy đi nghĩ lại, rốt cuộc cô cũng không nói với cậu ấy về việc gặp mặt Kỷ Huy.

Thôi, nói ra sẽ chỉ làm cậu ấy cảm thấy ngột ngạt.

Hứa Quỳnh Quỳnh không biết rằng đo là lần cuối cùng co nhìn thấy Kỷ Huy.

Kể từ đó, vào ngày 4 tháng 10 âm lịch, hoa trà đỏ không ao giờ xuất hiện trước mộ Triệu Tĩnh Văn thêm lần nào nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »