"Công việc ở đơn vị mới thế nào?"
Mộc Húc nhìn Hứa Quỳnh Quỳnh đang sắp xếp đồ đạc trên kệ hàng.
Hứa Quỳnh Quỳnh cười nói: "Cảm giác ở trong văn phòng thật tốt."
Không cần phải phơi gió, phơi nắng, cũng không phải đứng cả ngày, ngoài tiền lương có hơi thấp hơn ra thì mọi thứ đều tuyệt vời.
"E là từ giờ trở đi em chỉ có thể đến cửa hàn tạp hóa vào cuối tuần." Hứa Quỳnh Quỳnh áy náy lên tiếng.
"Khôn sai dâu." Mộc Húc nói: "Trong cửa hàng cũng không có nhiều việc."
Số lượng người ở thị trấn Tuyết Viên đang giảm dần, những người có điều kiện tốt hơn một chút đã chuyển lên huyện và thành phố, còn lại chỉ là người già, những người đang có công việc ổn định trong thị trấn, hoặc những người nghèo giống như Hứa Quỳnh Quỳnh.
Khi còn nhỏ, thị trấn vẫn còn rất sôi động. Các lớp học mẫu giáo, tiểu học, trung học đều chật kín học sinh, trên đường phố bắt gặp vô số trẻ em và thanh thiếu niên, trong cửa hàng đồ chơi là những học sinh tiểu học vừa mới tan học, trước quan internet là những tên "xã hội đen" tuổi teen. Các cặp vợ chồng trẻ thì đang đi hẹn hò ăn tối. Trong các hàng quán ven đường, phiên chợ hai tháng một lần lại càng hoành tránh và ồn ào hơn, trẻ em trong thị trấn rất thích đi chợ với người lớn.
Mộc Húc mười tuổi vừa tan học liền quay về cửa hàng tạp hóa, anh ấy đứng trước quầy khéo kéo thanh toán và thối tiền cho khách.
Hứa Quỳnh Quỳnh sáu tuổi còn đang mang chiếc cặp sách do Triệu Tĩnh Văn làm từ quần áo cũ và rất hào hứng khi được bước vào trường tiểu học.
Khi đó, họ cho rằng thị trấn nhỏ nơi họ đang ở là cả thế giới, cho rằng nơi này sẽ mãi mãi náo nhiệt như vậy và không bao giờ thay đổi.
Nơi đầu tiên trở nên ngày càng thưa thớt là trường trung học cơ sở thị trấn Tuyết Viên. Trong tòa nhà giảng dạy ba tầng, nếu lúc trước mỗi phòng học ở mỗi tầng đều có học sinh đông đúc nhưng dần dần chỉ còn một phòng học ở tầng một có học sinh, còn lại tất cả các phòng học khác đều trống rỗng.
Các bậc phụ huynh có điều kiện đã gửi con đến các trường trung học cơ sở trong huyện và dần dần không còn tin tưởng vào nguồn lực giáo dục của các thị trấn nhỏ.
Khuôn viên trường nơi từng nhộn nhịp người qua lại và chứa đựng biết bao kỷ niệm tuổi trẻ của Mộc Húc, Hứa Quỳnh Quỳnh và Kỷ Hàn Đăng, giờ đây đã trở thành một thành phố trống trải hoang vắng và im lạng. Các nhà lãnh đạo cấp cao đã bắt đầu chuẩn bị sáp nhập và di dời trường trung học cơ sở thị trấn Tuyết Viên với trường trung học cơ sở ở thị trấn bên cạnh.
Có lẽ một ngày nào đó, thị trấn Tuyết Viên sẽ trở thành một thị trấn ngày càng thưa thớt dân cư.
"Quỳnh Quỳnh, sau này em cũng định rời bỏ nơi này sao?" Mộc Húc hỏi.
Hứa Quỳnh Quỳnh cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Trước khi bố mẹ cô qua đời, ước mơ lớn nhất của cô mua một căn nhà ở thành phố và rời khỏi thị trấn Tuyết Viên cùng bố mẹ và Kỷ Hàn Đăng.
Sau khi bố mẹ cô qua đời, ước mơ của cô dường như cũng không còn nữa, mọi thứ không còn quan trọng nữa, cô vãn sống đạm bạc nhưng không biết phải làm gì vói số tiền mình tiết kiệm được.
Tìm một công việc ổn định, hàng ngày chạy xe đạp pin đến thị trấn và nhà máy, và dường như một cuộc sống như thế này cũng không có gì gọi là không tốt.
Nhưng thỉnh thoảng, cô lại nghĩ đến những lời Kỷ hàn Đăng nói trước đây, cậu ấy nhiệt tình cầu xin cô đi cùng cậu ấy đến tỉnh lỵ, miêu tả thành phố lớn này giống như một thế giới cổ tích càng làm cô cảm thấy khao khát hơn.
Cho đến nay, nơi xa nhất mà cô đặt chân đến chính là gia đình họ Kỷ. Năm sáu tuổi, cô từng được Triệu Tĩnh Văn đưa đến nhà họ Kỷ ăn mừng tiệc đầy tháng của Kỷ Hàn Đăng, ngoài ra cả cuộc đời cô dường như chỉ gắn liền với thị trấn Tuyết Viên.
Không phải cô không muốn nhìn ra thế giới bên ngoài.
Nhưng nụ hôn bất nờ đó lại nhắc nhở Hứa Quỳnh Quỳnh rằng một khi cô thật sự cùng Kỷ Hàn Đăng đi đến tỉnh lỵ và rời khỏi môi trường quen thuộc thì cả thế giới của cô chẳng khác nào sẽ chỉ còn lại Kỷ Hàn Đăng là người duy nhất cô có thể dựa vào. Ở trạng thái này, cô căn bản không thể từ chối sự chăm sóc của cậu ấy, theo thời gian, mối quan hệ giữa bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái càng khó kiểm soát hơn.
Quá nguy hiểm.
Bây giờ Hứa Quỳnh Quỳnh thật sự không muốn mạo hiểm chút nào.
Càng lớn lên, bạn càng lo sợ cuộc sống ổn định của mình bất ngờ bị phá vỡ vào bất cứ lúc nào..
Vì vậy, Hứa Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một chút, rồi trả lời Mộc Húc: "Không, em sẽ không rời khỏi nơi này."
Thật tốt nếu chỉ cần ở lại thị trấn Tuyết Viên như thế này đến hết cuộc đời, canh giữ ngôi nhà cũ và canh gác phần mộ của bố mẹ cô.
Vè phần Kỷ Hàn Đăng, cậu ấy là một sinh viên đại học nổi tiếng, có năng lực, mưu mô, giỏi cải trang, biết đọc cảm xúc của người khác, có thể sống tốt ở thành phố lớn và có một tương lai tươi sáng hơn so với ở đây, mặc dù tương lai đó không liên quan gì đến cô.
"Vậy thì tốt quá." Mộc Húc mỉm cười: "Vậy sau này anh còn có người bầu bạ rồi."
Hứa Quỳnh Quỳnh sửng sốt: "Anh Mộc Húc, anh tính cả đời ở lại thị trán nhỏ này sao?"
Mộc Húc gật đầu: "Lúc còn nhỏ anh cũng rất nóng lòng muốn trốn khỏi nơi này, sẽ chạy thật xa và không bao giờ quay lại nữa. Anh cảm thấy mọi thứ bên ngoài đều tốt hơn so với ở đây nhiều, vậy nên anh luôn muốn ra ngoài trải nghiệm một chút, nhưng càng lớn anh càng không muốn rời xa nơi này nữa. Sự bất an, bốc đồng của tuổi trẻ chỉ là tạm thời. Khi lớn lên, anh mới nhận ra rằng sự bình yên, ổn định mới là điều tuyệt vời nhất."
Sự bồn chồn và bốc đồng của tuổi trẻ chỉ là tạm thời.
Tình yêu dù có nồng nhiệt đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ nguội lạnh và phai nhạt.
Ví dụ như sự gắn bó của Kỷ Hàn Đăng với cô cũng sẽ đến lúc phai nhạt.
Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn kệ hàng mình đã sắp xếp gọn gàng, nhự nhàng đồng ý: "Đúng vậy, yên bình sống qua ngày mới là điều quan trọng nhất."
"Hơn nữa, có thể sống một cuộc sống ổn định ở thi trấn nhỏ với người mình thích là một niềm hạnh phúc biết bao." Mộc Húc nói với giọng điệu đầy ẩn ý.
Hứa Quỳnh Quỳnh sửng sốt một lát.
Người mình thích? Là ai vậy?
Cháu giá của dì Lý? Hay là cô?
Không được, cô không được suốt ngày cứ cảm thấy đa cảm như vậy được.
"Thì ra anh Mộc Húc đã có người trong lòng rồi." Hứa Quỳnh Quỳnh trêu chọc nói.
Tò mò thì tò mò vậy thôi, nhưng nếu anh ấy không chủ động nó ra thì cô cũng sẽ không hỏi.
"Chẳng lẽ em không có người mình thích sao?" Mộc Húc cười hỏi.
Yêu một người có nghĩa là gì?
Hứa Quỳnh Quỳnh tuy chưa từng yêu đương nhưng cô đã đọc sách, xem phim và nhìn tấm gương của những người xung quanh.
Khuôn mặt của Kỷ Hàn Đằng đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Mỗi lần bị cậu ấy dè lên giường vào ôm vào lòng, cô cảm thấy rất lo lắng và hoảng sợ.
Ten súc sinh đó.
Hứa Quỳnh Quỳnh nghiến răng, một cơn giận bỗng dâng trào trong lòng cô và cô quên trả lời câu hỏi của Mộc Húc.
Mộc Húc ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Hứa Quỳnh Quỳnh, nhìn cô trầm ngâm một lát, sau đó lại trở nên tức giận, lông mày nhíu lại rồi lại giãn ra.
Dường như đã lâu rồi anh ấy chưa nhìn thấy vẻ mặt hoạt bát và nhanh nhẹn như vậy trên khuôn mặt cô. Từ khi bố mẹ qua đời, Hứa Quỳnh Quỳnh luôn có vẻ mặt ủ rũ và mệt mỏi, tuy rất ít khi lộ ra trước mặt người ngoài nhưng ánh mắt của cô không thể lừa gạt người khác, bây giờ trông cô hình như đã lấy lại được năng lượng.
Con người không thể mắc kẹt trong nỗi buồn mãi được, cuối cùng cũng phải học cách bước qua nó.
Mấy năm trước, Mộc Sơn đã bệnh chết trong tù, mấy năm cuối đời ông ấy bị bệnh tật hành hạ liên miên, đến nỗi chỉ còn da bọc xương, cuối cùng qua đời trong cô đơn còn không kịp để lại lời trăn trối. Mộc Húc chưa từng đến thăm Mộc Sơn cho dù chỉ là một lần, anh ấy cho rằng bằng cách này có thể toát khỏi cái bóng do bố mình mang lại, nhưng mỗi khi có người gọi anh ấy là ông chủ Mộc, khen ngợi anh ấy đã điều hành cửa hàng tạp hóa làm ăn phát đạt ra sao, Mộc Húc sẽ hoảng hốt vô cớ, giống như cái bóng của bố anh ấy vẫn còn đeo bám anh ấy không tha.
Thật tồi tệ.
May mắn thay, cả quãng đời còn lại của anh ấy không hề sống cô đơn một mình.
"Quỳnh Quỳnh." Anh ấy chợt gọi cô.
"Hả?"
"Tối nay em có muốn đến nhà anh ăn lẩu không? Anh có mua thịt bò rồi."
"Tuyệt quá!"
Hứa Quỳnh Quỳnh gần như vui mừng nhảy về phía trước.
Dã lâu cô không được ăn thịt, món thịt chỉ xuất hiện trên bàn ăn của cô khi Kỷ Hàn Đăng có dịp quay về nhà, khi Kỷ Hàn Đăng không ở bên cạnh, cô luôn tiết kiệm ở mức tối đa, thèm lắm cũng chỉ dám mua về một miếng thịt nguội ăn lấy hương láy hoan mà thôi.
"Em..." Mộc Húc bất đắc dĩ xoa tóc cô: "Sau này mỗi ngày em đều có tể đến nhà anh ăn thịt."
Hứa Quỳnh Quỳnh lắc đầu: "Mất công người khác lại đồn đoán lung tung rồi ảnh hưởng đến danh tiếng của anh."
Mộc Húc tự giễu cười nói: "Người như anh còn để ý danh tiếng làm gì nữa chứ?"
Hứa Quỳnh Quỳnh nghiêm túc nói: "Gì mà người như anh cơ chứ? Trong mắt em anh là một người anh trai tốt bụng nhất trên thế giới này!"
Mộc Húc cười nói: "Quỳnh Quỳnh, anh không tốt đến mức như em ca tụng đâu."
Hứa Quỳnh Quỳnh nghiêm túc nói: "Nếu như vậy thì trên đời này không còn ai là người tốt nữa."
Buổi tối, khi đến nhà Mộc Húc Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn thấy trên bàn có hai đĩa lớn đựng thịt bò béo ngậy, cùng với ngô, thanh cua và đậu hũ cá mà cô yêu thích.
"Đều là của em." Mộc Húc nói.
Hôm nay tâm trạng của anh ấy rất tót vì cô gái trước mạt nói rằng cô sẽ ở lại thị trấn Tuyết Viên mãi mãi với anh ấy.
Trong quãng đời còn lại, anh ấy có người bầu bạn cùng mình.
Phòng khách tràn ngập hường thơm của đồ ăn.
Mộc Húc gắp từng miếng thịt bò béo ngậy cho vào bát của cô.
Nụ cười của Hứa Quỳnh Quỳnh càng thêm rạng rỡ, như thể cô đang ở trên thiên đường.
"Nhìn xem, anh Mộc Húc của chúng ta quả thực là người anh tốt nhất trên đời này." Cô vừa ăn miếng thịt vừa vui mừng ca ngợi anh ấy.
"Cô gái ngốc nghếch!"
Mộc Húc mỉm cười lắc đầu, rồi mở nắp chai nước uống một ngụm nước.
Thứ anh ấy đang cầm là chiếc cốc giữ nhiệt do Hứa Quỳnh Quỳnh đưa cho, anh ấy có vẻ rất thích chiếc cốc này, quanh năm đều mang theo bên mình, vậy nên tuy mới mua chưa được bao lâu nhưng trên chiếc cốc đã xuất hiện những vết trầy nho nhỏ, tuy anh ấy chỉ mới ngoài ba mươi mà đã trông như một cán bộ về hưu rồi.
Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn anh ấy ngẩng đầu uống nước, không khỏi mím môi mỉm cười.
Người anh ấy thích.
Liệu người anh trai tốt nhất của cô là Mộc Húc sẽ thích ai đây?