Chương 20: Cách Dỗ Em Trai Giỏi

Cô đã sai rồi sao?

Hứa Quỳnh Quỳnh gần đây liên tục suy nghĩ về chuyện này.

Mặc dù cô không lựa chọn tin tưởng cậu ấy vào thời điểm quan trọng, nhưng Kỷ Hàn Đăng ngay từ đầu vốn không phải là một người tốt để được tin tưởng!

Nếu nghĩ theo cách này thì bọn hộ trông giống như một cặp chị em plastic vậy.

Một người thì không tin tưởng người kia, còn một người thì chọn cách không nói ra sự thật.

Hứa Quỳnh Quỳnh lại rơi vào trầm cảm lần nữa.

Người chị gái như cô thực sự là một kẻ thất bại.

Dư Phức đưa cho cô hai tấm vé xem phim: "Đừng lo, em trai của chị rất dễ dỗ, chỉ cần chủ động dẫn cậu ấy đi xem phim là được."

Hứa Quỳnh Quỳnh cười lạnh: "Dỗ? Tại sao tôi phải dỗ cậu ấy? Rõ ràng là tên nhóc kia lừa tôi trước mà!"

Dư Phức gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, cô không thích thì thôi, ha là cô sang rủ anh Mộc Húc đi xem phim đi!"

Thực ra...

Sau khi về nhà, Hứa Quỳnh Quỳnh ấy hai tấm vé xem phim ra đặt lên bàn máy tính: "Tối mai bảy giờ chiếu phim, cậu có muốn đi xem chung không?"

Kỷ Hàn Đăng liếc nhìn tựa phim, đó là một bộ phim hoạt hình.

"Em không còn là mọt đứa trẻ nữa." Cậu ấy thẳng thừng nói.

"Cậu đang giả vờ cái gì vậy? Chẳng phải mấy ngày trước cậu còn xem SpongeBop SquarePants sao? Hơn nữa đây đâu phải hoạt hình cỉ dành riêng cho trẻ con thôi đâu, cậu không đi thì tôi vứt đi đấy!" Co giật lấy tấm vé xem phim rồi xoay người rời đi.

Kỷ Hàn Đăng theo bản năng nắm lấy góc áo của cô, thấp giọng nói một câu: "Em đi."

Hứa Quỳnh Quỳnh chợt phát hiện ra rằng rất nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời cô đều có sự xuất hiện của Kỷ Hàn Đăng.

Lần đầu tiên ăn que cay, lần đầu tiên ăn McDonald"s, lần đầu tiên đi xem phim.

Vừa đến rạp chiếu phim, Hứa Quỳnh Quỳnh bị mùi bỏng ngô caramel nồng nặc thu hút đến quầy, cô nuuoost nước miếng nói: "Xin chào, cho hỏi loại bỏng ngô rả nhất là bao nhiêu vậy?"

"Size nhỏ nhất là 35 tệ, không bao gồm Coca."

Hứa Quỳnh Quỳnh lập tức xoay người rời đi.

Ba mươi lăm? Ba mươi lăm tệ lận đó?

Thật là vớ vẩn!

Ở chỗ cô chỉ cần 5 tệ là đủ mua một túi bỏng ngô đầy ắp rồi.

Đi được mấy bước cũng không thấy Kỷ Hàn Đăng đi theo, Hứa Quỳnh Quỳnh quay đầu lại thì thấy cậu ấy đang nhậ một phần bỏng ngô từ tay nhân viên thu ngân và cũng đã trả tiền rồi.

"Kỷ Hàn Đằn!" Cô khôn cam lòng dậm chân tại chỗ.

Kể từ khi có được khả năng kiếm tiền, tên tiểu tử này càng lúc càng to gan rồi.

Kỷ Hàn Đăng không nói gì và đưa bỏng ngô cho Hứa Quỳnh Quỳnh.

Hứa Quỳnh Quỳnh nhìn chằm chằm cậu ấy, rồi cũng cầm một miền rồi đưa vào miệng.

Nó có mùi rất thơm.

Cuối cùng, Hứa Quỳnh Quỳnh một mình ăn hai phần ba xô bỏng ngô, mọt phần ba còn lại là cô ép Kỷ Hàn Đăng ăn.

Trên đường về nhà, tâm trạng cô rất vui vẻ: "Xem phim ở rạp cảm giác thật khác lạ!"

Kỷ Hàn Đăng: "Ừ."

"Vậy từ bây giờ mỗi tháng..."

Hứa Quỳnh Quỳnh vốn định đề nghị hay là mỗi tháng nên đi xem phim một lần, nhưng sau đó cô lại chợt nhớ ra Kỷ Hàn Đăng sắp nhập học, lần sau phải đợi đến kỳ nghỉ đông mới được về nhà nên cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nếu quá trình thực tập ở tỉnh diễn ra suôn sẻ, cậu ấy sẽ không còn khái niệm nghỉ đông hay nghỉ hè nữa, cậu ấy sẽ trở thành nhân viên chính thức và càng có ít ngày về nhà hơn.

Nhiều nhất thì chỉ có thể tranh thủ thời gian về ăn tối với cô vào đêm giao thừa rồi hôm sau lại phải vội vàng rời đi.

Hứa Quỳnh Quỳnh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Lần gần đây nhất cô cảm thấy hoảng sợ như vậy là khi cô tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật. Chân trước vừa mừng sinh nhật thứ mười tám, tưởng mình vẫn còn nhỏ nhưng chân sau đã đực phân công vào nhà máy và trở thành nữ công nhan dây chuyền lắp ráp.

Trong thời gian dó, cô phải chật vật thích ứng với sự thay đổi thân phận, cô sẽ không bao giờ có thể quay lại trường học được nữa, sẽ không có kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè gì nữa, và cô sẽ không được tự do nữa. Từ đó mọi điều cô nói hay làm đều sẽ bị ràng buộc bởi hợp đồng và tiền lương, nghĩ đến đó cô liền khóc sướt mướt ướt cả gối.

Bây giờ, cô lại phải thích ứng với những thay đổi của Kỷ Hàn Đăng.

Để thích ứng với sự thật rằng một ngày nào đó Kỷ Hàn Đăng sẽ dần trở nên xa cách với cô.

Cậu bé suy dinh dưỡng ngày xưa nay đã trưởng thành và có đủ cánh bay đến tỉnh lỵ rộng lớn, nhìn thấy thế giới mới đầy màu sắc, nhưng cô thì vẫn mãi bị mắc kẹt ở thị trấn nhỏ này, thỉnh thoảng có dịp đến thành phố xem phim là cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Cô có nên theo cậu ấy đến tỉnh để phát triển như Kỷ Hàn Đăng gợi ý không?

Mặc dù cô có mong muốn rời khỏi thị trấn Tuyết Viên từ khi còn nhỏ, nhưng cô đã không còn hai mươi tuổi nữa, bước từ thị trấn này đến thị trấn khác đã là bước nhày vọt lớn nhất mà cô có thể tưởng tưởng được. Cô không có sự tự tin cũng như đủ dũng khí để thực hiện những bước nhảy vọt lớn hơn.

Cái chết của bố mẹ đã lấy đi nghị lực và lòng can đảm của cô.

Hứa Quỳnh Quỳnh ngồi ở ghế sau của chiếc xe đạp pin và nhìn vào bóng lưng thẳng tắp của Kỷ Hàn Đăng. Trước đây cô luôn chở cậu ấy, nhưng bây giờ đã đổi lại là cậu ấy chở cô.

Hứa Quỳnh Quy Quỳnh nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng Kỷ Hàn Đăng.

Càng trưởng thành con người càng xa cách.

Cô cũng nên tập làm quen với nó thôi.

Sống lưng Kỷ Hàn Đăng chợt trở nên cứng đờ: "Chị, có chuyện gì vậy?"

Cậu ấy luôn có thể phát hiện kịp thời những thay đổi trong tâm trạng của cô.

"Em đã đạp vỡ kính nhà dì Lý à?" Hứa Quỳnh Quỳnh hỏi.

"Ừ." Kỷ Hàn Đăng không hề che giấu.

"Lần sau đừng làm như vậy nữa."

Giọng điệu của Hứa Quỳnh Quỳnh cực kỳ bình tĩnh, không trách móc cũng không tức giận.

Một lúc lâu sau, Kỷ Hàn Đăng mới trả lời: "Ừm."

Cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Hứa Quỳnh Quỳnh cũng không chắc liệu mình đã dỗ dành được Kỷ Hàn Đăng hay chưa.

Dù có vẻ như cậu ấy không còn tức giận nữa nhưng cách cư xử của cậu ấy cũng không còn gần gũi với cô như trước nữa.

Người từng ôm cô và làm nũng với cô từ sáng đến tối giờ đây nhanh chóng rút tay ra ngay cả khi vô tình chạm vào một ngón tay của cô.

"Kỷ Hàn Đăng."

Trước khi cậu ấy rời khỏi nhà, cô đã kịp thời ngăn cậu ấy lại.

Kỷ Hàn Đăng đứng yên ở đó, ôn nhu nhìn cô.

"Kỷ Hàn Đăng, cậu là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này." Hứa Quỳnh Quỳnh nghiêm túc nói: "Bất kể là so sánh với ai thì cậu vẫn là người quan trọng nhất trong lòng tôi. Cậu không cần phải nghi ngờ về điều này. Những chuyện xảy ra trước đây tôi không bàn bạc với cậu, cũng cố tình giấu giếm cậu vì trong tiềm thức tôi vẫn coi cậu là một đứa trẻ và cho rằng chuyện của người lớn thì người lớn mới có thể giải quyết, nhưng tôi lại quên rằng cậu đã trưởng thành từ lâu rồi. Sau này tôi sẽ cố gắng sửa đổi tật xấu này và tin tưởng cậu như một người trưởng thành. Tương tự như vậy, tôi hy vọng trong tương lai cậu cũng sẽ không giấu giếm tôi bất cứ điều gì, cho dù đó là cả mặt xấu của cậu, cậu có thể tiết lộ mọi thứ với tôi, cậu không cần phải lo lắng tôi sẽ chán ghét hay đánh mắng cậu, dù thế nào đi nữa, chị gái sẽ không vứa bỏ em trai mình."

Những lời này là những gì Hứa Quỳnh Quỳnh nghĩ ra sau khi trằn trọc suy nghĩ suốt đêm.

Dù có hơi buồn nôn nhưng chúng ta không thể để cậu ấy quay lại trường học với tâm trạng oán hận và bất bình được.

Là chị em thì phải nên rộng lượng với nhau.

Kỷ Hàn Đăng đến gần cô, khàn khàn nói: "Tiết lộ mọi chuyện của em?"

Hứa Quỳnh Quỳnh gật đầu: "Đúng vậy, cậu nên nói nhiều hơn. Nhiều người xuất hiện hành vi cực đoan cũng là lý do kìm nén lâu ngày trong lòng không thể nói ra với ai."

Ánh ắt Kỷ Hàn Đăng chợt trở nên tối tăm không rõ ràng: "Chị hứa sẽ không giận em chứ?"

Hứa Quỳnh Quỳnh cười tự giễu: "Chỉ cần không phải là chuyện gϊếŧ người phóng hỏa, cậu làm gì tôi cũng sẽ không tức giận."

Anh chàng này đột nhiên đem điểm mấu chốt của cô kéo xuống quá thấp.

Hứa Quỳnh Quỳnh đang muốn thở dài thì cơ thể cô đột nhiên bị kéo vào trong ngực Kỷ Hàn Đăng, sau đó cậu ấy liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Ngũ lôi oanh đỉnh*.

(*Thời xa xưa đã lưu truyền một câu nói rằng kẻ làm nhiều điều ác sẽ bị Trời đánh, sét đánh, bị "Ngũ lôi oanh đỉnh", tức là bị 5 loại sét đánh vào đầu. Theo học thuyết Ngũ hành thì vạn vật trong vũ trụ đều do Ngũ hành cấu thành lên, mỗi vật đều ứng với một trong Ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thế nê Ngũ lôi bao gồm Kim lôi, Mộc lôi, Thủy lôi, Hỏa lôi, Thổ lôi.)

Sau một hồi bàng hoàng, cô lập tức mở miệng định chửi rủa nhưng lưỡi của cậu ấy lại nhân cơ hội tiến vào trong miệng cô, nuốt luôn cả tiếng mắng cửi cô đang định nói ra.

Như vậy thì sao? Chị cũng sẽ chấp nhận chuyện này chứ, chị gái?

Cậu ấy ấp sát vào cô, đầu lưỡi nóng bỏng đến nỗi từng hơi thở đều nhuốm mùi ham muốn.

Cánh tay thon dài ôm chặt lấy eo cô, bộ quần áo mùa hè rất mỏng, mỏng đến nỗi cậu ấy có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và ấm áp của cô trong lòng bàn tay, nhưng cậu ấy cảm thấy vẫn chưa hài òng, cậu ấy còn muốn xé toạc lớp vải gây cản trở này ra, và muốn ngay lập tức có thể chạm vào cô.

Nhưng cách đây không lâu, Hứa Quỳnh Quỳnh trở nên tức giận vì tay cậu ấy xuyên qua vạt áo cô nên lần này cậu ấy không dám mạo hiểm nữa.

Kỷ Hàn Đăng chỉ có thể ghim tất cả ham muốn của mình lên đầu lưỡi, cố gắng hết sức đâm sâu vào trong miệng cô.

Hứa Quỳnh Quỳnh đưa tay đẩy cậu ấy ra nhưng mãi vẫn không được, cô chỉ có thể quay đầu tránh né nụ hôn của cậu ấy, cậu ấy không hôn được môi cô liền di chuyển xuống cổ cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào và liếʍ nhẹ, thoáng chốc cổ cô đã ươn ướt một mảng.

Cô không đeo sợi dây chuyền của Triệu Tĩnh Văn trên cổ, cách đây không lâu chiếc vòng cổ đã bị gãy một lần, suýt chút nữa thì đánh mất, cũng may được một người qua đường nhiệt tình nhặt được. Kể từ đó, cô không muốn đeo nó thêm lần nào nữa.

Vì vậy, chiếc cổ mịn màng và sạch sẽ của cô đã tạo cho Kỷ Hàn Đăng một không gian vui đùa, cậu ấy tham lam vuốt ve liên tục và không co dấu hiệu dừng lại.

""Kỷ Hàn Đăng." Giọng nói của Hứa Quỳnh Quỳnh run run: "Đừng quậy nữa."

"Chị." Kỷ Hàn Đăng khàn khàn nói: "Chị đã hứa sẽ không tức giận mà."

"Tôi không tức giận, cậu buông tôi ra trước được không?" Hứa Quỳnh Quỳnh buộc mình phải bình tĩnh lại.

Kỷ Hà Dăng liền ngoan ngoãn buông cô ra.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ấy chợt phát hiện trên cổ Hứa Quỳnh Quỳnh xuất hiện một vế màu hồng nhạt, đó là vết tích do cậu ấy gây ra, là dấu vết chỉ thuộc về riêng cậu ấy. Hàu kết của Kỷ Hàn Đăng khẽ lăn lộn, đầu ngón tay cậu ấy chạm vào làn da non mịn của cô, cậu ấy bỗng cúi đầu xuống như muốn hôn lần nữa.

Cậu ấy muốn in nó sâu hơn một chút.

Không thể kiểm soát được.

Hứa Quỳnh Quỳnh chống tay lên l*иg ngực cậu ấy: "Đã đến giờ xuất phát, coi chừng bị trễ tàu."

Kỷ Hàn Đăng nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của cô, thấp giọng nói: "Vậy em đi đây."

Hứa Quỳnh Quỳnh bình tĩnh gật dầu: "Trên đường nhớ cẩn thận."

Hôm nay Kỷ Hàn Đăng đi nhờ xe của hàng xóm ra nhà ga nên cô không cần ra tiễn cậu ấy nữa.

Sau khin nhìn Kỷ Hàn Đăng lên xe rời đi, Hứa Quỳnh Quỳnh liền trở về nhà, đôi chan cô bỗng trở nên yếu ớt lạ kỳ và ngã nhào xuống đất.

Bầu trời lại sụp đổ.

Ban đầu cô dự định sẽ dỗ dành cậu ấy thật tốt vf khôi phục lại tình cảm chị em thân thiết như trước đây.

Nhưng hiện tại Hứa Quỳnh Quỳnh cuối cùng cũng nhận ra tình cảm chị em bọn họ đã phát triển đến mức không bình thưởng.

Kể từ khi lần đầu tiên Kỷ Hàn Đăng vượt qua ranh giới, cô đã mơ hồ nhận ra có điệu gì đó không ổn, tuy nhiên trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, Hứa Quỳnh Quỳnh không có thời gian để suy nghĩ kỹ lại mọi chuyện. Đối mặt với việc gϊếŧ người và phóng hỏa, mọi thứ khác đều là việc nhỏ.

Lúc này, lý trí cô dần dần trở lại, chuyện nhỏ lúc này lại lại trở thành chuyện lớn.

Hơi nóng vừa rồi dường như vẫn còn đọng lại trong miệng cô, Hứa Quỳnh Quỳnh không nhịn được muốn cắn dứt lưỡi của chính mình.

Làm sao cô có thể để mọi chuyện dần dần phát triển theo hướng như thế này được?

Hứa Quỳnh Quỳnh cẩn thận xem xét từng chi tiết trong những năm này, và đột nhiên nhận ra rằng sự thân mật, gắn bó, chiếm hữu và tiếp xúc thân thể của Kỷ Hàn Đăng vói cô đã vượt qua cảm xúc của một người em trai bình thường đói với chị gái mình, và lúc đó cô cũng chỉ tùy tiện coi những hành động bất thường này chỉ như những hành động làm nũng của trẻ con, hoàn toàn phớt lờ sự hoang tưởng và du͙© vọиɠ trong ánh mắt cậu ấy.

Ái dục.

Cậu ấy thực sự đã nảy sinh tình cảm với cô.

KHÔNG.

Không thể nào.

Phải có lời giải thích khác.

Hứa Quỳnh Quỳnh đập mạnh vào đầu mình, buộc bản thân phải nghĩ ra một lời giải thích hợp lý hơn và ít rùng rợn hơn, hay nói cách khác là một cái cớ để che đậy sự thật này.

Đúng vậy, có thể do từ nhỏ Kỷ Hàn Đăng đã thiếu thốn tình yêu, chưa kể cậu ấy còn có một cặp bố mẹ điên rồ, vậy nên cậu ấy mới mất khả năng nhận biết tình cảm gia đình và lầm tưởng rằng hành động hôn môi là một hành động bình thường để thể hiện tình chị em bền chặt.

Trong quan niệm của cậu ấy, có thể các hành động như nắm tay, ôm, hôn và ngủ cùng nhau chỉ đơn giản thể hiện sự gần gũi với các thành viên trong gia đình. Ngay cả khi vừa rồi cậu ấy dùng lưỡi cạy môi và răng của cô, cậu ấy vẫn gọi cô là "chị gái" thay vì lời tỏ tình giữa một nam một nữ, điều đó cho thấy ằng trong thâm tâm cậu ý thực sự chỉ coi cô là một người chị gái của mình.

Chỉ cần được dẫn đường tốt và sửa chữa kịp thời, chắc chắn cậu ấy sẽ sớm nhận ra sai lầm của mình.

Càng nghĩ cô càng thấy lý do này hợp lý.

Hứa Quỳnh Quỳnh đột nhiên cảm thấy đầu óc mình như vừa được khai thông.

Không lâu sau khi cô được mở rộng tầm mắt, cô lại chợt nhớ tới nụ hôn đầu tiên của cô thực sự lại là với Kỷ Hàn Đăng, nhất thòi đầu óc của cô lại trở nên quay cuồng.

Hứa Quỳnh Quỳnh hối hận vf vừa rồi không tất vào mặt của Kỷ Hàn Đăng.

Buổi tối, sau khi Kỷ Hàn Đăng đến trường cậu ấy liền gửi tin nhắn báo cáo an toàn cho Hứa Quỳnh Quỳnh, nhưng Hứa Quỳnh Quỳnh không trả lời.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba và ngày thứ tư, Hứa Quỳnh Quỳnh liên tục phớt lờ tin nhắn của Kỷ Hàn Đăng.

Ngày thứ sau, Kỷ Hàn Đăng quyết định gọi video cho cô.

Hứa Quỳnh Quỳnh do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng kết nối video.

Kỷ Hàn Đăng vừa mới tắm xong, mái tóc sấy khô hơi dựng lên, cậu ấy đang ngồi trên ghế trong ký túc xá, hướng về ống kính mỉm cười dịu dàng: "Chị."

Thấy cậu ấy bình tĩnh gọi mình như thế, như thể nụ hôn cuồng nhiệt trước đó chỉ là ảo ảnh và hiểu lầm của mình cô, Hứa Quỳnh Quỳnh chợt thở phào nhẹ nhõm.

"Gần đây chị bận à? Sao không thấy chị trả lời tin nhắn của em?"" Giọng Kỷ Hàn Đăng có chút ủy khuất.

"Ừ, gần đây tôi khá bận." Hứa Quỳnh Quỳnh nhanh chóng đổi chủ đề: "Sao ký túc xá của cậu yên tĩnh thế?"

Kỷ Hàn Đăng mỉm cười báo cái: "Thẩm Uyên về nhà cùng em gái, còn Ngũ Dương thì đi hẹn hò với bạn gái rồi."

Hứa Quỳnh Quỳnh nhân cơ hội đề nghị: "Cậu cũng có thể tìm bạn gái để hẹn hò."

Làm ơn, hãy cứ yêu đương như một nam sinh đại học bình thường được không.

Ánh mắt Kỷ Hàn Đăng liền trở nên tối sầm, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.

Cậu ấy nhìn thẳng vào Hứa Quỳnh Quỳnh ánh mắt quét qua tóc, mắt, mũi, miệng của cô từng cái một. Mặc dù bọn họ đang cách nhau bằng một màn hình điện thoại di động, nhưng Hứa Quỳnh Quỳnh không hiểu sao lại cứ có cảm giác cậu ấy đang ở ngay bên cạnh cô, đợi cô vừa đưa tay ra cậu ấy sẽ lập tức túm chặt lấy tay cô và kéo cô ôm chặt vào lòng.

Cô không khỏi cảm thấy run rẩy.

"Chị, đừng đùa như vậy." Kỷ Hàn Đăng trầm giọng: "Chị biết rõ em không có hứng thú với những người phụ nữ khác."

Trái tim của Hứa Quỳnh Quỳnh như rơi xuống hố sâu.

Lời cậu ấy nói có nghĩa là gì đây?

Nếu cậu ấy không quan tâm đến những người phụ nữ khác thì cậu ấy quan tâm đến ai?

Chị gái của cậu ấy à?

Súc sinh, con thú nổi loạn này.....

Trong lòng Hứa Quỳnh Quỳnh đang ấp ủ rất nhiều lời chửi bới, còn chưa kịp nói chuyện thì cô đã vô tình nhìn thấy hình ảnh của mình trong ống kính, dưới mắt cô là quầng thâm dày đặc, cô thoáng giật mình, nghĩ rằng hình ảnh của mình hiện lên bên camera của Kỷ Hàn Đăng chắc cũng phờ phạc giống như thế nên cô lập tức cúp điện thoại.

Kỷ Hàn Đăng lập tức gửi tin nhắn cho cô: Chị đang giận à?

Hứa Quỳnh Quỳnh trả lời: Tôi buồn ngủ rồi, sau này không được gọi video cho tôi nữa.

Kỷ Hần Đăng xóa rồi gõ một lúc lâu, cuối cùng cũng gửi sang một từ: OK.

Một lúc sau, cậu ấy còn nói thêm: Chúc ngủ ngon, chị gái.

Thực ra cô không hề buồn ngủ một chút nào.

Mấy ngày nay cô đã bị chứng mất ngủ.

Hứa Quỳnh Quỳnh đưa tay sờ sờ mặt mình, cô phát hiện cô đã bắt đầu quan tâm đến ngoại hình ngoại hình của mình. Sống với nhau nhiều năm như vậy, Kỷ Hàn Đăng sớm đã nhìn thấy hết dáng vẻ luộm thuộm của cô, nhưng giờ đây cô lại cảm thấy xấu hổ chỉ vì quầng thâm dưới mắt.

Chẳng lẽ cô bị điên rồi?

Một người phụ nữ chưa bao giờ trang điểm trong suốt 27 năm cuộc đời gần đay đã bắt đầu trở nên tò mò về kem nền và son môi.

Buồn cười quá.

Thật lố bịch.