Chương 1: Thị trấn kỳ lạ

Hành trình ngắn sẽ ngắn một cách nực cười khi bạn xem nó trên bản đồ.

Chuyến đi đến thành phố gập ghềnh đến mức bạn gần như cảm thấy như mình đang ngồi trên một chiếc thuyền chứ không phải ô tô nữa.

Không chỉ vì sự gồ ghề của con đường, mà còn vì nó là đường xi măng trong làng.

Trừ một số đoạn khá bằng phẳng, thực ra nhiều chỗ chỉ là đường cát sỏi trải đi qua làng, thậm chí hơn một nửa là đường đất.

“Anh à, anh là người ngoại tỉnh đúng không?”

Người trong xe nhìn Trương Đông rồi nghi hoặc hỏi, thái độ có chút thận trọng.

Lúc này Trương Đông chỉ cảm thấy bụng đang quặn lên.

Nội tạng nãy giờ chịu xóc nảy không yên, vừa định mở miệng đã nôn khan một tiếng.

Chẳng những không có gì trong bụng mà cảm giác còn muốn nôn ra cả bộ nội tạng để giảm bớt khó chịu.

Sự tra tấn này còn tồi tệ hơn cả cái chết.

Trương Đông lại nôn vào xô nhựa, hai mắt đỏ hoe.

Không còn thời gian để quan tâm đến lời nói của người đàn ông nữa.

Chiếc xe buýt nhỏ cũ đang lái quanh co trên con đường núi.

Chiếc xe buýt nhỏ này gần như có thể vào viện bảo tàng – Trương Đông nghĩ.

Ngoại trừ từng thấy trong các chương trình TV, nó gần như không thể nhìn thấy đưuọc nữa.

Nó là một hóa thạch sống.

Trong xe không có GPS, không có máy lạnh.

Cũng không có thiết bị nghe nhìn.

Trừ mấy con ốc đang kêu cọt kẹt mỗi lần gặp ổ gà ra, thứ duy nhất kêu lên là chiếc radio cũ.

Nhưng anh cũng không biết là đài nào.

Trên đài ngoài phát Chú Đại Bi.

Còn phát đủ loại kinh Phật dọc đường như thể đang đưa người về tây thiên vậy.

Chiếc xe buýt nhỏ cũ kỹ thậm chí còn buộc vô số hành lý trên nóc xe.

Nếu như Trương Đông không phải tận mắt nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng những thứ như này hoặc là tiến vào phòng triển lãm hoặc là đã bị thiêu hủy.

Những thứ như vậy sao có thể tồn tại được 30 năm cơ chứ?

Trước đây nó có đúng là sản phẩm được đánh giá cao không?

Mẹ kiếp, chiếc xe này đã như phế liệu rồi, vậy mà vẫn có thể chạy một quãng đường dài như vậy chứ!

Trương Đông nôn mửa dữ dội, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thở hồng hộc hỏi:

"Ca ca, ngươi nói đã sắp tới chưa?"

"Sắp rồi. Ca ca, ngươi từ từ nôn ra, còn có thời gian, đừng vội."

Chả biết thằng phụ xe nó mất trí hay não nó nhúng xuống nước mà nó nói gì thì cũng luôn khiến người ta khó chịu nếu không muốn nói là muốn đập cho tơi bời.

Nhưng may mà nhìn mặt nó thật thà chất phác nếu không thì Trương Đông đã làm từ lâu rồi.

Cùng chết cũng không sao, cho nên thật sự là không thể không há hốc mồm mà co giật.

Giá trị lớn nhất của chiếc xe buýt nhỏ này có lẽ là làm đạo cụ cho những bộ phim ma.

Phần bọc ghế đã mục nát đến mức chỉ còn lại khung sắt.

Cái gọi là ghế chỉ là một tấm gỗ mục nát buộc vào bằng dây vừa cứng vừa ẩm.

Nó khiến mọi người cảm thấy khó chịu vô cùng.

Dọc đường dừng bước, chậm chạp khiến người ta choáng váng.

“Anh, anh đỡ hơn chưa?”

Gã phụ xe ân cần đưa tmột chai nước khoáng.

"Cảm ơn."

Trương Đông vỗ vỗ cái đầu đau nhức của mình.

Cảm thấy dịch vị còn sót lại trong cổ họng dường như đang bốc cháy, khiến anh vô cùng khó chịu.

“Cám ơn ba tệ.”

Gã phụ xe cười thành thật nói.

Trương Đông đang súc miệng cũng bị phun ra một ngụm nước.

Cầm lấy cái chai, nhìn phía trên chưa từng thấy qua nhãn hiệu, rõ ràng là chai nhựa phế thải, cả giận nói:

"Mẹ kiếp! Tại sao lại có thứ này đắt như vậy? Kiếm là ở đâu ra vậy? Thương hiệu nổi tiếng nơi này à?"

“Là nhãn hiệu địa phương, khách ngoại tỉnh cũng ít thấy.”

Phụ xe cười, chỉ vào thùng nước khoáng trước xe, nói:

“Mọi người ở đây đều mang theo chai nước của mình khi họ đi ra ngoài. Anh thấy đấy, cả hộp nước này đến bây giờ chỉ được bán "1 chai." Dù đã đặt ở đó trong một thời gian dài.”

Trương Đông không thể không chửi rủa:

"Mẹ kiếp! Nó có phải là nước khoáng quý giá của những năm 1960 không!"

“Cái gì?”

Phụ xe cũng cảm thấy lúng túng.

“Không được, mấy người đổ nước máy vào làm nước khoáng đi chết đi.”

Trương Đông chửi rủa, lấy tiền lẻ ra ném cho gã.

Xe vẫn tiếp tục xóc nảy xóc nảy trên con đường đất này thêm mấy tiếng đồng hồ.

Đến chiều tối, hầu như mọi người đều xuống xe ở ven đường của thôn nhỏ.

Rừng cây bắt đầu biến mất, Trương Đông say xe tự nhiên không thể nhìn ra hệ sinh thái tự nhiên bên ngoài đã thay đổi.

Anh đầu óc rối bời chỉ cảm thấy màu đậm xanh không thay đổi trong mắt hắn đã lâu nay lại thoáng thay đổi.

Nó trở thành màu xanh trong vắt xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

Bên kia con đường đất sóng vỗ rì rào, vỗ vào bờ phát ra tiếng va chạm, gió biển mát lạnh mang theo mùi vị mặn mòi thổi vào, làm cho người ta chấn động mà không sảng khoái.

Trương Đông mê man ngủ một hồi, đến lúc tỉnh thì xe đã dừng lại.

"Đại ca, đại ca!"

Phụ xe thấy Trương Đông đang ngủ say, liền đẩy vai họi anh.

Trong giọng nói có chút lo lắng, chỉ sợ rằng nếu có người chết trong xe của anh, anh sẽ phải mất tiền.

"Ngươi đến Tiểu Lý trấn rồi?"

Trương Đông sững sờ mở mắt ra, dụi mắt ngáp một cái, đầu óc còn choáng váng.

"Ân, Tiểu Lý trấn ở chỗ này rồi à, chúng ta đang ở chỗ nhà ga cũ.”

Thấy Trương Đông còn chưa chết, phụ xe lập tức thở phào nhẹ nhõm.