Trước khi đi hắn còn quay đầu nhìn lại dùng thái độ bố thí nói với tôi: “Tôi thật sự không phải tới để cướp việc, vật tôi cần tôi đã có, cô đi tìm chủ nhà lấy tiền đi.
Xong rồi!
Tôi như bị sét đánh. Không thể ngờ được mục đích của hắn lại cũng giống tôi.
Hắn tâm tư kín đáo, ra tay quyết đoán, tôi không phải là đối thủ của hắn, có muốn cướp lại hồn ngọc cũng không thể làm được.
Nhưng rõ ràng hắn là người sống, muốn hồn ngọc để làm gì?
Hồn ngọc đối với người sống không có tác dụng gì nhưng đối với quỷ vật cùng thi thể lại vô cùng bổ dưỡng, cho nên dân gian vẫn lưu truyền một câu rằng “tiểu quỷ ăn người, đại quỷ ăn quỷ”.
Nói thẳng ra, quỷ lợi hại hơn sẽ cắn nuốt hồn ngọc của tiểu quỷ để tu luyện.
Chẳng lẽ hắn đang dưỡng quỷ hoặc dưỡng thi?
Mặt tôi trầm xuống, nếu thật sự là như vậy thì hắn sẽ là một đối thủ rất mạnh.
Thấy hắn còn chưa đi xa, tôi nói với theo hỏi: “Cộng tác một hồi, tốt xấu gì cũng hãy cho tôi biết vừa rồi tôi sai lầm ở đâu?”
“Chỉ có khí tức, không có sinh thần bát tự thì không đủ.” Người kia cười nhạo một tiếng, nói vọng lại.
“Vậy anh là sai? Có thể cho tôi biết tên được không?” Tôi tiếp tục hỏi.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, tôi phải biết rốt cuộc đối thủ của tôi là ai.
“Thi tiên sinh!”
Người tôi run lên.
May mắn vừa rồi tôi không có hành động để cướp lại hồn ngọc.
Cái tên này ở trong giới như sấm bên tai, rất nhiều câu chuyện được đồn thổi về hắn.
Có người nói hắn gϊếŧ người như ngóe, coi mạng người như cỏ rác. Cũng có người nói hắn có tính cách quái gở, không hề muốn giao tiếp với người sống.
Nhưng mặc kệ người khác nói về hắn thế nào, cuối cùng đều sẽ có cùng một chi tiết: Hắn có một khối thi thể như hình với bóng, đi đâu cũng mang theo. Cái tên Thi tiên sinh cũng bởi vậy mà có.
Xem ra tôi đã gặp phải kình địch.
Tôi khẽ thở dài một cái, nhân lúc vẫn còn là đêm tối nhanh chóng thu dọn lại mớ hỗn độn trong phòng này.
Búp bê hơi đã bị phá hỏng xì ra, giữa hai chân bị rách toạc, không thể dùng nữa, lần sau nếu lại nhận được án sắc quỷ tôi sẽ phải đi mua đồ mới.
Khóa kĩ cửa lại, ném búp bê hơi vào thùng rác, tôi lấy điện thoại gọi cho chủ nhà: “Xong rồi, giao tiền đi, có điều đạo cụ bị hỏng nên phải thêm 300 tệ.”
Chủ nhà vui mừng còn không hết, gật đầu đồng ý, hẹn đêm mai sẽ về nhà thử một lần, nếu không có vấn đề gì thì sáng sớm sau đó sẽ tới văn phòng tôi giao tiền.
Tôi dù rất khó chịu vì bị tranh việc cũng không muốn ông ta lại có vấn đề, liền bảo ông ta tới cửa hàng mua bố hương cùng vàng mã, về nhà đốt ở trong phòng con gái, nếu hai thứ này đều cháy sạch sẽ chứng tỏ trong phòng không còn tàn lưu của âm khí, một tuần sau con gái ông ta không có vấn đề gì thì trả tiền cũng được.
Bình thường loại tiền này không ai dám quỵt nợ nên tôi cũng không cần vội.
Một tuần sau… hy vọng tôi còn sống.
Bắt taxi cả đêm đề về nhà của tôi, đã sắp hết đêm rồi tôi vẫn không thấy chút buồn ngủ nào.
Còn có 5 ngày là đến kỳ hạn cuối cùng để tôi ăn hồn ngọc. Càng đến gần cái ngày này thân thể tôi cũng càng suy yếu, tôi cần phải sớm tiếp tục bắt quỷ để ăn hồn ngọc mới được.
Mở máy tính ra, tôi xem lại những lời mời được ghi chép lại.
Đối với những vụ không phải bắt quỷ hoặc có khả năng nguy hiểm, tôi sẽ không dễ dàng đồng ý nhưng vẫn lưu lại. Đây coi như là “lương thực” dự trữ để chuẩn bị cho tình huống xấu như này.
Hiện tại tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm một lần.
Xem xét chừng nửa giờ, một vụ việc hấp dẫn sự chú ý của tôi.
Người tìm tới tôi tên là Vương Đại Nam, là một nông dân ở huyện Nam Cung tỉnh Hà Bắc, rất mê cờ bạc.
Hơn ba mươi tuổi anh ta đã thua tới đáy cũng không còn, vợ anh ta đã cầm dao phay dọa dẫm, nói nếu hắn còn tiếp tục cờ bạc thì sẽ cùng hắn đồng quy vu tận!
Quả thật hắn đã tu chí được mấy ngày, nhưng cũng chỉ mấy ngày sau hắn lại lao vào cờ bạc, thua sạch sành sanh. Vợ hắn trong cơn giận dữ đã bỏ thuốc sâu vào đồ ăn.
Kết quả người tốt lại không được thọ, tại họa để lại ngàn năm, vợ hắn chết còn hắn được rửa ruột kịp thời mà sống sót.
Đáng giận hơn chính là, khi nhập quan thì có người phát hiện vợ hắn mang thai, là một người hai mạng.
Người bình thường ở vào hoàn cảnh này nhất định sẽ hối hận không thôi mà sửa chữa lỗi lầm, nhưng Vương Đại Lâm này lại là dân nghiện cờ bạc. Không biết hắn nghe được chuyện tà đạo từ đâu, nói là vợ con hắn dù sao cũng đã chết, chôn đi cũng chẳng để làm gì, chi bằng lấy đứa bé ra khỏi bụng mẹ mà dưỡng thành tiểu quỷ. Đến lúc đó phụ tử liên tâm, hắn ở trên chiếu bạc nhất định bách chiến bách thắng.
Vương Đại Lâm lúc ấy liền sáng mắt, vỗ chân một cái thật to, nói: Còn có chuyện như vậy sao? Tôi sẽ đi mua dao ngay.